Đang dịch NC-17 Shadow Woman - Linda Howard

Thảo luận trong 'Góc dịch các tác phẩm tiếng Anh' bắt đầu bởi chau_la_la, 18/4/20.

  1. chau_la_la

    chau_la_la Lớp 4

    Chương hai mươi sáu

    Felice đi lang thang một cách bồn chồn quanh nhà bà, tránh xa mấy cái cửa sổ mặc dù tất cả các rèm cửa đều được kéo lại. Bà có thể cảm thấy bóng tối đang phủ lên ép sát tấm kính, giúp những bóng ma sống lẩn khuất trong mấy cái bóng và lẻn vào mà không bị nhìn thấy. Bà không muốn tự trở thành một tấm bia nếu lỡ để bóng mình hiện lên mấy tấm rèm, dù cho có ngắn ngủi thế nào.

    Theo đầu mối liên lạc của bà, chuyên gia ông ta gửi tới hiện đang ở đâu đó bên ngoài, theo dõi, nhưng dù cho anh ta có giỏi thế nào thì anh ta vẫn chỉ có một người, anh ta không thể cùng lúc theo dõi cả bốn phía ngôi nhà được. Liên lạc của bà đã cho bà một cái tên – Evan Clark – tên mà tay chuyên gia sẽ xưng nếu cần, nhưng bà không thấy có lý do gì mà bà cần phải gặp anh ta trực tiếp. Dĩ nhiên đó không phải là tên thật của anh ta, nhưng dẫu sao bà cũng chẳng bao giờ cần tới cái thông tin đó.

    Thứ được khởi động năm năm trước đang bắt đầu lăn xuống dốc để đi tới một cái kết không tránh khỏi, không thể ngăn lại y như một trận tuyết lở. Bà không cảm thấy vui vẻ gì về chuyện này; đó là một tình huống bất ngờ mà họ đã không dự tính tới, đã không đoán trước – rằng các thành viên trong đội sẽ bất đắc dĩ phải tiêu diệt lẫn nhau nhằm giữ cho cái bí mật được an toàn. Không thì nó sẽ quá lớn. Đến cuối cùng thì, chỉ có một người có thể biết được.

    Xavier và Lizzy phải chết. Dankins, Heyes, Al Forge – tất cả bọn họ phải chết. Nếu chỉ có duy nhất một người sống sót, bà dự định người đó sẽ là bà. Bà còn có Ashley để lo tới nữa. Dankins và Heyes cũng có gia đình, nhưng bà không quan tâm về gia đình họ, bà chỉ quan tâm cho gia đình mình thôi. Loài người không phải vốn dĩ là như thế sao?

    Bọn họ đã từng rất thân, được kết nối bởi tầm quan trọng của nhiệm vụ; bà chưa từng tôn trọng bất cứ nhóm người nào hơn thế. Không ai trong họ đã nhận lấy công việc một cách hời hợt, nhưng dù vậy, khi bắt đầu vào việc, đã không ai trong họ nhận ra cái giá họ phải trả sẽ đắt thế nào. Làm sao mọi chuyện lại ra thế này?

    Chỉ những ai mạnh nhất sẽ sống sót. Đó là điều mà họ đã không tính tới, cái bản năng nguyên thuỷ muốn bảo vệ bản thân và gia đình.

    Ngẫm lại, đó là một điều đáng lẽ bà nên làm từ mấy năm trước, ngay sau khi nhiệm vụ hoàn tất, khi không ai ngờ tới. Tuy nhiên, số người chết sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, và giờ thì chuyện như thế này. Bà phải loại bỏ tất cả bọn họ - tự mình làm, hoặc cho ai đó làm.

    Xavier đáng ra là đầu tiên. Anh ta là người nguy hiểm nhất, ngay cả trước vụ ám sát bung bét nhằm lấy mạng anh ta. Al cũng gần tệ như vậy, nhưng ông ta đã miễn cưỡng đồng ý rằng loại bỏ Xavier là điều duy nhất họ có thể làm bây giờ, vì vậy bà có thêm chút thời gian. Với Al, điều chính yếu là hành động trước khi ông ta đề cao cảnh giác.

    Tay chuyên gia kia sẽ phải xử lý Xavier. Bà không thể tự làm được; bà có điên mới thậm chí cân nhắc cái ý tưởng cố xử lý Xavier. Anh ta sẽ truy đuổi bà, Al hoàn toàn đúng về điều này, và nơi tốt nhất để tóm bà là nhà riêng của bà. Khi bà ở chỗ làm, bà không thể chạm tới được. Xavier sẽ đoán rằng bà đã thực hiện các biện pháp để lẩn tránh trên đường đi làm và đường về nhà. Anh ta có thể nghĩ rằng bà sẽ ẩn náu ở đâu đó, nhưng bà không thể sống cả đời trốn tránh anh ta, và anh ta biết vậy. Anh ta cũng sẽ đoán là bà nghĩ đã xử lý được mọi thứ, là cái tôi của bà sẽ che khuất đi những điểm yếu của bà.

    Bà có một cái tôi, nhưng không phải khi liên quan tới công việc. Trong công việc, phương châm của bà rất đơn giản: làm đi. Dù thế nào đi nữa cũng phải làm xong việc. Đó là điểm mà tất cả bọn họ đều đánh giá thấp bà, nhưng phải nói chính bà cố ý xây dựng cái hình tượng đó. Dễ thắng trận hơn khi đối thủ không biết ta có năng lực làm được gì.

    Theo như bà biết về Xavier thì anh ta sẽ không đợi lâu. Anh ta sẽ đánh thật nhanh và mạnh. Bà thật lòng đã đoán là anh ta sẽ tới từ trước; chuyện gì đã trì hoãn anh ta vậy? Có phải anh ta đang cố tìm Lizzy? Khi Lizzy bỏ lại cái xe của cô ta ở bãi đậu xe cái nhà hàng đó, họ đã mất hết cách theo dấu cô ta. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Xavier đã mất dấu cô ta. Tên khốn lươn lẹo đó có lẽ đã có thiết bị theo dấu của riêng anh ta gắn trên cô ta. Bà không cách nào biết chắc được, nhưng bà tin khi trực giác của bà nói với bà điều gì đó, và nó đang nói với bà rằng bà đang đúng hướng.

    Trong trường hợp đó, Xavier đã đuổi theo Lizzy, và có thể đang đảm bảo là cô ta được an toàn. Điều đó sẽ khiến việc xác định vị trí cô ta khó khăn hơn, nhưng sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ trồi lên thôi. Và mỗi giờ Xavier trì hoãn là thêm một giờ để bà tạo thêm một lớp câu chuyện, thêm một dấu vết giả, thêm một tài liệu chứng minh anh ta bất ổn và đang dần rơi vào điên loạn. Cứ để cho mấy cái dây bẫy của anh ta tung ra đi, anh ta sẽ chỉ là một tay khùng điên đưa ra mấy cái thuyết âm mưu. Chứng cứ về cái chết của Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân Thorndike chắc như bọc thép, không một lỗ hổng. Mặc cho các tình huống ngoài dự đoán, kế hoạch đã giữ vững.

    Và cái kế hoạch này cũng vậy. Yếu tố đáng lo ngại nhất cho bà là giới hạn thời gian. Chuyện này không thể kéo dài quá lâu được.

    Ashley đương nhiên là nổi giận khi bị lôi ra khỏi trường. Con bé đang tận hưởng tự do làm điều mình thích, và giờ đột ngột bị cắt mất đôi cánh. Con bé quả thực là con gái Felice, quyết tâm sắt đá trong mọi thứ nó làm. Felice có thể giữ cho điều hư cấu mà bà đã dựng lên – rằng NSA đã nhận được tin báo rằng có thể có một cuộc tấn công khủng bố trong nước vào trường của Ashley – được vài ngày, nhưng sau đó Ashley sẽ không tin nữa.

    Bà không ngại đấu với Ashley, nhưng bà không muốn mẹ con tuyệt giao. Làm quá mạnh tay chắc chắn sẽ đẩy con gái xa bà. Nếu cần, bà sẽ làm mọi thứ để bảo vệ Ashley, nhưng bà sẽ làm mọi thứ bà có thể để đảm bảo rằng chuyện không đi tới nước đó.

    Đúng lúc đó, điện thoại bà reo lên. Tiếng chuông đó là của Ashley, bà đã tự mình chọn nó để Felice biết được đó là con bà và trả lời cuộc gọi. Bà chỉ hy vọng rằng đám người đang bảo vệ Ashley đã thực hiện cuộc gọi, thay vì để con bé gọi bất kỳ ai mà nó muốn. Thở dài, bà nhận cuộc gọi.

    “Chào con, Ashley. Không, chưa có gì được dàn xếp ổn thoả cả, cách này hay cách khác.” Bà cho chút lo lắng vào trong giọng mình.

    “Mẹ, chuyện này thật nực cười.”

    “Bảo vệ con không có gì nực cười hết.”

    “Vậy thì tại sao mẹ không cho sơ tán cả trường luôn?”

    “Bởi vì nếu đó là một mối đe doạ chính đáng, làm vậy sẽ báo động cho đám thủ phạm và chúng ta sẽ không bắt được chúng.”

    “Vậy mẹ cứ để người khác chết sao?”

    “Đương nhiên không rồi. Các điều tra viên đang làm việc cật lực để đảm bảo điều đó không xảy ra, và mẹ có thể nói thêm rằng họ liều cả mạng sống họ để làm vậy.”

    “Chỉ nếu như có mối đe dọa thực sự thôi, và mẹ không biết chắc lắm.”

    “Phải, mẹ không biết.” Tranh luận với Ashley giống như cố găm gelatin vào tường vậy. Con bé rất mưu mẹo.

    “Vậy mẹ định cho người bắt cóc và canh chừng con mỗi khi mẹ nghĩ rằng có thể có một mối đe doạ sao?”

    “Mẹ đã bao giờ làm như vậy trước đây chưa?” Felice hỏi.

    Một khoảng lặng, rồi bà nghe một câu, “Chưa”, đầy hờn dỗi.

    “Vậy thì hãy tin mẹ chút đi. Mẹ đã đánh giá tin tình báo, và mặc dù bản thân mẹ nghĩ sẽ không có gì xảy ra, nhưng nó vẫn đủ đáng tin để mẹ không muốn đánh liều mạng sống của con. Con sẽ hiểu điều đó khi con trở thành mẹ.”

    Ashley thở ra một tiếng thất vọng. Con bé sẽ tiếp tục tranh cãi, nhưng Felice vội nói, “Mẹ đoán là ông Johnson đang ở đó với con. Con đưa điện thoại cho ông ta dùm mẹ đi.” Johnson là cái tên họ đã chọn cho vệ sĩ của Ashley. Một lần nữa, Felice không biết tên thật của ông ta là gì, và điều đó cũng không quan trọng.

    “Johnson đây.” Giọng người đàn ông rất điềm tĩnh. Bà mừng thầm; dù cho ông ta có là người tử tế hay không cũng không quan trọng, miễn là ông ta tỏ ra tử tế trước mặt Ashley.

    “Cẩn thận với điện thoại của con bé. Đừng để cho nó có được điện thoại lần nữa cho tới khi tình hình này được giải quyết.”

    “Rõ, thưa bà. Cô ấy sẽ không thích điều đó, nhưng bà là sếp.”

    Ở đằng sau, Felice nghe Ashley gặng hỏi, “Mẹ tôi nói gì?”

    “Anh có thể nói chính xác điều tôi đã nói. Giữ cho nó ở trong khuôn khổ.”

    Felice ngắt cuộc gọi, mỉm cười trước ý chí của Ashley dù rằng rốt cuộc không được gì. Bà sẽ phải trả giá cho điều này, nhưng giữ cho con bà được an toàn thì cũng đáng.

    Ngày mai... ngày mai bà sẽ lo liệu Al.
     
    oiseauparadis, putsi, hathao and 5 others like this.
  2. chau_la_la

    chau_la_la Lớp 4

    Chương hai mươi bảy

    Lizzy ngủ. Cô không biết bằng cách nào, bởi mặc dù đã được Xavier cảnh báo, cú sốc vẫn quá lớn khiến cô choáng váng. Việc cô không có chút ký ức nào về điều cô đã làm càng không giúp gì cho cô. Cô tin anh tuyệt đối. Không nhớ được hành động của bản thân không hiểu sao lại khiến cô thấy tệ hơn, bởi cô không có ngữ cảnh để sàng lọc những điều anh nói với cô. Cô không biết cô đã nghĩ gì, đã cảm thấy gì, những đặc vụ khác đã làm gì, họ đã đưa cô đi đâu sau đó hay là cô đã làm gì nói gì. Tất cả những gì cô có là những sự kiện trần trụi, và trên bề mặt chúng thật xấu xí.

    Xavier có thể đã nói với cô nhiều hơn, và anh đã làm vậy nếu cô hỏi, nhưng cô chỉ muốn có thêm thời gian để tiếp thu những gì anh đã nói mà thôi. “Em không sao,” cô nói một cách cứng cỏi. “Cứ để em đối phó với chuyện này, được không?”

    Anh đã cho cô một cái nhìn sắc lẹm, cái nhìn mà cô đã đáp lại không nao núng, vì vậy anh đã khẽ gật đầu, tắt đèn, và trườn người lên giường nằm với cô. Cô quay người sang một bên, lưng hướng về phía anh, không phải để khỏi nhìn thấy anh, mà bởi cô cảm thấy đó dường như là thói quen giữa họ. Anh đặt cánh tay nặng trịch của anh quanh cô và kéo cô lại, đưa cô nép mình vào cơ thể cơ bắp của anh. Cô đặt bàn tay lên trên tay anh. Tư thế này, cảm giác này về anh, sự thân thuộc, cùng với cơ thể đơn giản là mệt nhoài sau một ngày, nên thay vì nằm thao thức lo lắng về những việc cô không thể thay đổi được, cô chìm vào giấc ngủ chỉ sau vài phút.

    Cô thức dậy trước bình minh với bàn tay to lớn của anh trượt qua ngực cô, vuốt ve và trêu chọc hai núm vú thành hai đỉnh siết chặt. Những điều anh kể cho cô tối hôm trước hiện ra trên cô như một sức nặng vô hình có thể nghiền nát cô. Cô không nên tận hưởng niềm vui này, cô lơ mơ nghĩ. Cô không đáng được cười, được cảm thấy vui sướng, nhưng nỗi khoái cảm đã bừng nở sâu trong bụng cô, nên cô vùng dậy vượt qua từng tầng từng lớp của giấc ngủ mê để hướng tới cái nhu cầu, thở ra một tiếng thở dài, cơ thể cô di chuyển một cách sốt ruột. Cô cảm thấy thật thân quen, không chỉ là cái cảm giác, mà cả thời điểm. Đã bao nhiêu lần anh đã đánh cô thức dậy vào lúc tinh mơ như thế này?

    Có lẽ anh hiểu được đôi chút về những gì cô đang cảm thấy, và đó là lý do anh chọn đánh thức cô như thế này. Cô đang sống, và anh muốn cô sống, để tìm thấy ngọn lửa và sự trọn vẹn của cuộc sống mà cô đã từng có. Điều này, giữa hai người họ, vừa xưa cũ vừa mãnh liệt. Các nền văn minh đã bị đe doạ, đã bị sụp đổ, cũng chỉ bởi tình yêu.

    Cô không còn có thể từ chối anh, cũng giống như cô không thể ngăn nhịp đập tim mình.

    Tay anh rời khỏi ngực cô và trượt dọc một bên người cô, xuống hông cô, đi qua đường cong nơi bụng cô. Cái chạm của anh rất kiên quyết, anh kéo đầu ngón tay qua khe, tìm thấy cửa vào mềm mại và ướt đẫm giữa hai chân cô, và cắn vào đoạn cong giữa cổ và vai cô trong khi đồng thời trượt hai ngón tay vào sâu trong cô. Đỉnh lòng bàn tay thô ráp của anh ấn xuống cái nụ của cô, truyền những tia sốc điện nho nhỏ như tia chớp xuyên khắp người cô.

    Người cô uốn cong và lắc lư dưới đợt tấn công vào ba điểm cùng lúc. Một tiếng kêu nhỏ kiểu hụt hơi thoát ra từ môi cô và cô quay mặt vào gối, cố gắng nén lại cảm giác và những âm thanh cô đang tạo ra. Những gì anh đang làm thật tuyệt, và nếu cô đầu hàng, nó sẽ kết thúc quá sớm.

    Anh liếm vào chỗ anh đã cắn, rồi lại cắn cô lần nữa. Anh đổi tư thế, chuyển sang nằm nửa người trên cô, kiểm soát cô bằng sức nặng của anh. Bàn tay kia của anh mơn trớn qua vùng mông mát lạnh của cô, rồi đi xuống, giữa hai chân cô, chạm vào nơi hai ngón tay anh đã đi vào và vuốt ve, vuốt ve, đưa cô lên cao nữa.

    Cô chìm đắm giữa vô vàn cảm giác, nhưng khi anh rút hai ngón tay ra và trượt phần cương cứng của anh vào trong cô, cô lại bị nảy lên lần nữa. Ma sát, sức nóng, căng duỗi, tràn đầy. Anh trải bàn tay anh trên bụng cô và ôm lấy cô trong những cú thúc chậm rãi, mạnh mẽ. Cô cảm nhận được từng phân của anh kéo ra rồi lại đẩy vào. Và dù cô muốn nó kéo dài mãi, không lâu sau cô đã lạc giữa cảm giác căng thẳng tăng dần đầy khoái cảm đến phát điên, vặn xoắn lại ngày càng chặt hơn bên trong cô, cho tới khi cô không thể chịu hơn nữa và bay lên.

    Ngay cả sau đó, khi những đợt co thắt vô thức của khoái cảm đã lắng xuống, thì vẫn còn nữa. Vẫn còn cái cảm giác khi anh di chuyển mạnh hơn, đẩy vào càng lúc càng sâu hơn, cho tới khi cô nghe thấy tiếng gầm của anh, và theo sau đó là một đợt sóng cồn cực khoái nhịp nhàng. Cô yêu điều này, yêu việc họ luôn làm tình một cách dữ dội và cả hai cùng cảm thấy sự dữ dội đó.

    Họ cùng dịu xuống bên nhau, đầy mồ hôi, phổi phập phồng ráng sức. Anh chải tóc khỏi mặt cô và cất giọng trầm trầm. “Em thức chưa?”

    Bất chấp mọi thứ, cô thấy mình có thể cười được, âm thanh khe khẽ trong bóng tối. “Chưa, em giả vờ đó.”

    “Anh phải quay lại.”

    Đây rồi, cái quyết định đã lơ lửng trên họ trong suốt khoảng thời gian họ ở bên nhau, một khoảng không dài chút nào, chỉ khoảng mười hai giờ đồng hồ – mười hai giờ quý báu mà cô cảm thấy như thể một phần của cô được tìm lại sau khi thất lạc. Nhưng họ không thể trốn chạy suốt quãng đời còn lại, mà dù sao thì Xavier cũng không phải kiểu người quay lưng lại với vấn đề. Lạ lùng là những ký ức rõ ràng nhất của cô, những trực giác mạnh mẽ nhất của cô, đều xoay quanh anh; hay có thể là nó không lạ chút nào, nếu xét tới những gì họ chia sẻ cùng nhau, tới quãng thời gian bên nhau của họ mãnh liệt thế nào.

    “Phải,” cô nói. “Chúng ta phải quay lại.”

    Chúng ta?” Giọng anh như chứa sắt thép. Cô đã biết rằng vụ tranh cãi này vẫn chưa kết thúc, nên giờ có lẽ là lúc để khơi nó lên.

    “Phải, chúng ta. Nếu anh để em lại, em sẽ đi theo. Nếu anh nhốt em vào trong một căn nhà và đóng ván chắn hết lối cửa sổ, em sẽ đốt rụi chỗ đó. Tin em đi. Và đừng nói với em là “người của anh” sẽ lo cho em, bởi vì em không chấp nhận. Chúng ta sẽ xử lý chuyện này cùng nhau.”

    “Em sẽ cản trở anh. Em không có được cơ thể đủ tốt và không có tập luyện...”

    “Này.”

    “Cơ thể đủ thể lực,” anh nói rõ, lướt một bàn tay qua ngực và hông cô một cách khen ngợi. “Trực giác của em rất tốt, nhưng đã bao lâu rồi em không bắn súng?”

    “Đoán nhé? Bốn năm.” Chính xác là, từ khi cô nổ súng bắn chết Tổng thống.

    “Đó là những kỹ năng cần luyện tập liên tục để duy trì. Em may ra chỉ bắn trúng được một cái cây thôi.”

    Đó là một lời nói quá, nhưng trong thế giới của anh, việc có thể bắn trúng mục tiêu vẫn chưa đủ, vị trí viên đạn còn phải thật chính xác nữa.

    “Không chỉ vậy,” anh nói tiếp, “em còn không nhớ Felice hay Al trông ra sao nữa. Ai trong họ cũng có thể tóm được em, và em sẽ không có chút manh mối nào cho tới khi đã quá trễ.”

    Felice? Al? Hai cái tên này mới lạ với cô, nhưng mang lại một dư âm gì đó. Họ là một phần trong những năm bị mất của cô... “Bọn họ đứng sau những người đang cố giết chúng ta sao?”

    “Felice thì là chắc chắn rồi. Al thì có thể. Bởi chuyện này như có chữ viết tay của Felice đầy trên đó.”

    “Như thế nào?”

    “Bà ta đã dùng người bên ngoài. Nếu là Al thì đã sẽ dùng vài người của chính ông ta, và cả hai chúng ta có lẽ đã chết hết rồi.”

    “Al... người của ông ta là kiểu thế nào?”

    “Như anh.”

    “Ồ.”

    Đột nhiên từ chỗ nào đó hiện lên hình ảnh một người đàn ông rắn rỏi, dẻo dai với mái tóc bạc cắt ngắn. “Có phải Al khoảng độ năm mươi, tóc bạc không?”

    Đằng sau cô, Xavier căng người ra. “Đó chính là Al. Em đã gặp ông ta rồi à?”

    “Em nhớ ông ta.”

    “Nếu em nhớ ra bất cứ điều gì về ông ta, em sẽ biết rằng ông ta không phải là người để giỡn mặt.”

    “Nhưng anh lại không nghĩ là ông ta díu líu vào việc này?”

    “Có, ông ta có. Câu hỏi lớn là liệu ông ta có đang giúp Felice, hay cố ngăn bà ta lại, hay chỉ ngồi bên cạnh chờ nhảy vào dọn dẹp thôi.”

    “Trực giác nói gì với anh?”

    “Anh không loại trừ khả năng nào hết.”

    Cô quay người lại trong vòng tay anh và luồn tay quanh cổ anh, áp mặt cô vào làn da ấm áp nơi vai anh. “Anh có ảnh của họ không?”

    “Ở căn condo của anh. Anh chưa thể quay lại đó. Có thể vài người của anh có thể lôi ra vài tấm chụp theo dõi.”

    “Anh có bao nhiêu người lận vậy?”

    “Đủ để yểm trợ bất cứ khi nào anh cần.”

    Nói một cách chi tiết, thì câu trả lời này thật vô dụng.

    Anh véo vào mông cô. “Em cũng đã gặp vài người trong họ rồi đó.”

    “Có sao?” Ngay lập tức cô nghĩ tới bà Maggie Rogers tọc mạch, và những mối nghi ngờ cô cảm thấy vào ngày cô mới bắt đầu lấy lại trí nhớ.

    “Ở nhà hàng thịt nướng. Em nhớ anh chàng mà em đấm và cướp xe không? Anh ta đó.”

    “Ôi không.” Cô tức thì bị tấn công bởi mặc cảm tội lỗi. “Anh ta ở cùng phe, vậy mà em đấm anh ta!”

    “Và anh ta cũng sẽ không bao giờ được quên đi điều đó. Mấy người khác đang trêu anh ta suốt vì bị cướp bởi chính người anh ta bảo vệ. Nhưng anh ta thấy đỡ hơn một chút khi em cắt đám dây bugi xe anh.”

    Cô không cảm thấy tội lỗi chút nào về điều đó. Anh đã dọa cô chết khiếp đủ khiến cô nghĩ là anh đáng nhận vài sợi dây bị cắt đứt, và cô cũng nói ra như vậy, khiến cô nhận thêm một cú véo vào mông, theo sau là một cái xoa.

    Cô hôn ngực anh, yêu cái cảm giác ở gần anh, những năm dài lạnh lẽo thiếu anh khiến cho mọi thứ càng trở nên quý giá hơn. Anh có thể viện dẫn những lý lẽ hay ho, theo lẽ thông thường, để phản đối việc đưa cô theo anh; không cái nào trong đó sẽ tạo chút khác biệt nào đối với cô. Cô sẽ không để anh bỏ cô lại. Anh càng đối diện với thực tế đó sớm chừng nào thì họ có thể quay trở lại thủ đô và lo liệu công việc sớm chừng đó.

    “Việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm một cửa tiệm mô tô và cho gắn một cái ghế ngồi sau lên chiếc Harley – hoặc làm vậy, hoặc là phải thuê một chiếc ô tô. Đường về thủ đô quá xa, em không thể ngồi đằng sau anh giống ngày hôm qua được.”

    “Em sẽ không đi.”

    “Có,” cô nói một cách kiên quyết. “Em yêu anh, và em sẽ đi.”



    Có lẽ là do cô đã nói cô yêu anh. Có lẽ anh bị sốc. Dù sao thì anh chìm vào im lặng, và không còn tranh cãi gì nữa. Cô nghi ngờ cả hai khả năng đó, bởi đây là Xavier; bất cứ điều gì đã khiến anh đổi ý, thì cảm xúc của cô cũng sẽ không đời nào nằm trong cái phương trình đó.

    Cô đã hy vọng là họ sẽ thuê một chiếc ô tô, nhưng anh lại chọn chiếc Harley. Không chỉ bởi vì anh không muốn để nó lại, mà còn bởi nón bảo hiểm sẽ giúp họ che giấu thân phận hoàn hảo. Anh tìm được một cửa tiệm có thể gắn một cái ghế cho hành khách cùng với một chỗ tựa lưng lên xe; sau đó anh mua cho cô một cái nón bảo hiểm gần như là giống với cái của anh, để họ nhìn giống như những cặp cưỡi mô tô nghĩ rằng mang đồ đôi thật dễ thương. Hay hơn nữa là hai cái nón bảo hiểm có khả năng vô tuyến, nên họ có thể nói chuyện với nhau.

    Anh biến mất trong một lúc, để cô lại ngồi nghịch với mấy ngón tay ở trong tiệm xe máy. Cô tự hỏi liệu có phải anh đã vứt bỏ cô luôn rồi không, nhưng chưa tới một giờ sau đó anh quay lại, mang một cái áo không phải cái anh mang lúc đi, là cái áo sơmi chambray có nút lên tận cổ mà anh để mở mặc ngoài cái áo thun.

    Lizzy nhướng mày hỏi nhưng anh làm ngơ cô.

    Cô ngồi xuống và lật qua một cuốn tạp chí đã một năm tuổi về đề tài săn bắn bằng cung. Cô lo lắng về việc trở lại trên đường, bắt đầu trận chiến cuối cùng, nhưng cô cảm thấy như thể cô đã trải qua điều này vô số lần trước đây, cái cảm giác chờ đợi vô tận cho tới khi bắt đầu hành động.

    Đến giữa trưa, họ đã sẵn sàng quay về thủ đô. Anh leo lên xe, cô đặt mông lên cái ghế sau thoải mái hơn trước nhiều lần, và họ hướng về phía Đông Bắc. Tuy nhiên, trước khi họ đi vào đường đi liên bang – tuyến đường đi nhanh hơn nhiều so với đường đồi quanh co mà cô đã đi ngày hôm trước – anh bẻ lái đi khỏi con đường đằng sau một trạm xăng cũ đã bỏ hoang, và từ bên hông sau lưng anh xuất hiện một khẩu tự động màu đen.

    “Nè. Em sẽ cần cái này.”

    Cẩn thận, Lizzy cầm lấy cây súng, và ngay khi lòng bàn tay cô bao bọc lấy báng súng, cô bị cuốn đi bởi trí nhớ từ xúc giác, không chỉ trọng lượng và hình dáng của một cây súng ngắn, mà còn cả cái cảm giác súng giật lại khi cô nổ súng, âm thanh, mùi cordite và thuốc súng. Đó là một cây compact Sig Sauer, một vũ khí tốt mà cô đã từng sử dụng, mặc dù mẫu này không phải là loại cô thích nhất.

    “Cám ơn anh,” cô nói, đẩy cái băng đạn ra để kiểm tra, các cử động trở lại với cô một cách tự động, không cần suy nghĩ một cách ý thức. Cô trượt băng đạn trở vào vị trí cũ. Cô không có áo sơ mi hay áo khoác để giấu vũ khí nếu cô nhét nó vào lưng quần, nên cô đặt nó vào trên đỉnh túi ba lô của cô.

    “Sẵn sàng chưa?” anh hỏi, âm thanh truyền tới qua tai nghe lắp trong nón bảo hiểm.

    “Rồi.” Cô có thể chưa chuẩn bị đủ, nhưng cô đã sẵn sàng. Có một sự khác biệt, và cô hy vọng là anh không nhận ra điều đó.

    “Một điều nữa.”

    Cô đợi. Tấm chắn mặt màu đen trên nón bảo hiểm của anh quay về phía cô. “Anh không nghĩ là anh có bao giờ nói điều này trước đây,” anh nói bằng một giọng trầm ngâm. “Nhưng anh cũng yêu em, và đó là lý do tại sao em ở đây. Anh sẽ không để em trốn khỏi anh lần nữa.”

    ***

    Họ ngừng lại để tiếp xăng cho chiếc Harley, và trong khi Xavier ở ngoài để đổ xăng, Lizzy đi vào bên trong để trả tiền trước và dùng nhà vệ sinh. Máy bơm được kích hoạt và anh bắt đầu châm vào bình. Nhiệm vụ này không cần suy nghĩ, nên anh bắt đầu nghĩ về tình huống mà họ đang tiến vào, dù họ có đối đầu với cả Al và Felice hay chỉ có Felice không thôi. Anh đã làm việc cùng Al trong một thời gian dài, nể trọng ông, nhưng nếu ông ta có dính líu, Xavier sẽ hạ ông không do dự. Anh cần phải bắt đầu lập một kế hoạch, để khỏi bị bất ngờ không kịp trở tay dù cho có chuyện gì xảy ra.

    Không có ai gọi vào điện thoại của anh, nhưng nghĩ lại thì họ sẽ không gọi, dù cho nó có an toàn đi nữa, tránh khỏi các vệ tinh, thông qua các trình mã hoá, và với đủ biện pháp đề phòng khác mà anh có thể tiếp cận. Nếu ai trong nhóm người của anh cần để lại lời nhắn cho anh, họ sẽ nhắn vào số trong căn phòng an toàn ở căn hộ condo của J.P. Người bạn cũ J.P, cô ta đã giúp ích rất nhiều trong mấy năm qua. Khi anh kiểm tra tin nhắn ngày hôm trước, anh đã không thấy gì, một điều vừa khiến an tâm lại vừa lo lắng. Tình hình ở thủ đô không hề tĩnh lặng khi anh đuổi theo Lizzy. Đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng rõ ràng không có gì với người của anh, vậy là danh tính của bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.

    Anh lôi điện thoại ra và nhấn số, rồi nhập mã để truy cập vào tin nhắn thoại của anh. Một giọng robot thông báo rằng anh có một tin nhắn mới.

    Đầu anh khẽ nâng lên, như một con sói đang đánh hơi trong gió, khi anh nghe thấy tiếng của Al.

    “Có một tay chuyên gia đang đợi anh ở nhà người bạn chung của chúng ta. Bà ấy chờ anh ghé thăm một chuyến.”

    Xavier xoá tin nhắn, rồi ngừng máy bơm xăng.

    Lời nhắn trực tiếp rất đơn giản: Felice đã thuê một tay ám sát theo dõi nhà bà ta để mai phục anh, bởi bà ta biết rằng anh sẽ tới tìm bà. Đó là phần dễ hiểu. Anh thật sự không trông đợi điều gì khác, nhưng biết chắc chắn sẽ là một lợi thế cho anh.

    Phần rắc rối là liệu có phải Al đã gọi anh để khiến anh nghĩ Al theo phe anh, không phải Felice. Nạp mạng tay chuyên gia kia không là gì; Al sẽ làm điều đó không chút day dứt nếu điều đó giúp ông ta có thêm một giây, một phút chần chừ hay phân tâm, để mà tự mình lo liệu Xavier.

    Đêm sắp tới sẽ thú vị lắm đây.
     
    oiseauparadis, putsi, hathao and 6 others like this.

Chia sẻ trang này