PDF
GoogleDocs
[TABLE][TR][TH][MEDIA=googlepdf]0B_BqI2p4nMp8VGoyM0stWlg0SFU[/MEDIA][/TH][TH][MEDIA=googledocs]1WQZIr-Hy75gwpRsKr88el0ma05Mh27WkBHRbi7ei2yU[/MEDIA][/TH][/TR][/TABLE]
Tưởng như quỳ xuống bệ rồng tấc gang.
Còn tưởng tượng phong quang gần đó.
Đỉnh vọng-phu chợt ngó nẻo xa,
Xưa nay nghe truyện người ta,
Vốn trong đồng khí, sẩy ra chung tình.
Trước sau giữ kiên trinh một tiết,
Trải ngàn thu sương tuyết chẳng lay,
Tới đây nghe nói lạ thay.
Rằng nay mới lại buộc dây tơ hồng.
Đã ngọc trắng, giá trong, chẳng bụi,
Lẽ đâu còn đeo thói Vu-Sơn
Thiên-tôn cũng phải tiếng oan.
Chuyện Kim-Cô ([1]) trước ai bàn cho ra.
Một bên lai láng bể khơi.
Một bên non đứng rất vời xa xa.
Non với nước coi ra cũng thú.
Chẳng trí nhân, ai có biết đâu
Nước khoe có sóng bạc đầu.
Non khoe có đá một mầu xanh xanh !
Non giận nước ra tình hò hét
Đem cù-lao[2] mong lấp duềnh ngân.
Nước thù non nhẽ đón ngăn
Tung cây đập đá như lần mở nên.
- Thênh thênh chèo quế khoan bơi
Lòng sông nước dưới, chân trời trăng lên.
Trăng với nước như in một vẻ
Bến Phúc-Lai, bến lễ lại qua.
Mênh mông bóng cảnh ngã ba.
Ấy trạm Phan-Kiểm, đó là Phan-An.
- Nôm na chắp chảnh mà chơi.
Nói thêm một lúc hẹn người chưa đi
Làm trai đã gặp thì minh thánh.
Chữ Cần-vương đừng tính gần xa.
Ta nay trên có mẹ già,
Việc vua phải giữ, việc nhà dám khuây.
Hãy thử nghĩ từ ngày mới nở.
Cái cung dâu ngoài cửa đã treo.
Muốn bề gần gũi, nâng niu ;
Thì phần vũ-trụ biết trao tay nào !
Trên lượng thánh, ra vào thay đổi
Đường khi vô, là lối khi ra,
Dầu lòng, trời cũng chiều ta,
Nước non đành đó đã già chi đâu ?
BÀI THƠ ĐÊM ĐI THUYỀN ĐẬU BÊN BỜ Ở SÔNG
Ông Hoàng-Giáp Bạch-Đông-Ôn đi đến Hưng-Yên, đêm đậu thuyền ở trước miếu ông Chử-Đồng-Tử. Con ông mới lên 7 tuổi, đã làm được bài này :
Chẳng thế sao biết thế là thanh.
Chèo quế êm êm lẩn tới kênh.
Bến khách lơ thơ chừng đợi nguyệt ;
Người đời lo lắng những vì danh
Tai nghe khúc địch ai đâu hát,
Gió lặng Châu Tần miếu đó linh.
Chén rượu Quỳnh-Tương khuyên chửa cạn.
Yên hà bát ngát buổi sang canh.
MỘT NGƯỜI CON GÁI ĐI ĐƯỜNG TRƯỢT CHÂN TỰ VỊNH
Vén đám mây lên tỏ mặt giời,
Nhác trông từng đám, rõ từng nơi.
Giang sơn đâu đó đua đầu nhẩy,
Hoa cỏ quen hơi mỉm miệng cười.
THƠ HỒ-XUÂN-HƯƠNG VIẾNG ÔNG PHỦ VĨNH-TƯỜNG
Trăm năm ông Phủ Vĩnh-Tường ôi,
Võng giá nghênh ngang xếp cả rồi.
Chôn chặt văn-chương ba thước đất ;
Ném tung hồ thỉ bốn phương giời.
Chứa chân trong ngực ôm lòng khóc,
Giọt máu([3]) trên tay mỉm miệng cười.
Phú quí, công danh, đà mấy chốc,
Trăm năm ông Phủ Vĩnh-Tường ôi.
Vua Lê Hiền-Tôn truy tặng tước vương cho ông Phạm-đình-Trọng và phong là Phúc-Thần, truyền lập đền thờ ở ngay trong làng. Có bài Văn-Tế đại lược như sau :
[] [] []
Phiên âm
Tế văn lược viết :
Hoành sơn khả dĩ lệ đào.
La hà khả dĩ tầy giáp.
Sơn hà trường tồn nhi công an tại hồ ?
Tích nhân văn chung cổ chi thanh, tắc tư biên súy chi thần.
Vu dư tâm chi sở thâm khái dã !
Công : nhất thân mưu lược.
Vạn giáp hung trung !
Dư thập niên, mạo tuyết xung sương, hách hách tráng du mỵ từ thỉ thạch.
Kính bách chiến tồi sơn áp lãng, chương chương hồng liệt
khả kỷ kiêm tương.
Thiên kim chi ưu ốc vị thù, vạn cổ chi trì khu di đốc !
Ngật nhĩ trường thành trọng ký, phương kỳ thanh tráng ư Đường-thần.
Hồ nhiên Ngũ-Trượng dao dồn, hốt báo đăng tàn ư Hán Tướng.
Tế liễu chi viên môn do tạc;
Tiền mao chi quân lệnh mang vân.
Dư phương hoài thải dĩ chi tư.
Công hồ phụ cập qua chi ước.
Dịch nghĩa
Núi Hoành-Sơn có thể mài dao,
Sông La-hà có thể rửa giáp.
Non sông còn mãi mãi;
Sao ông, vội đi đâu ?
Người xưa nghe tiếng trống chuông.
Sực nhớ bày tôi biên soái.
Đó là một điều làm cho lòng ta bùi,- ngùi, cảm-động...
Nhớ ông xưa :
Một thân rất nhiều mưu-lược ;
Trong bụng hằng vạn giáp binh.
Hơn mười năm mạo tuyết, pha sương, chói lọi mưu cao, chẳng nề gì tên đạn.
Trải trăm trận dập non đè sóng, sáng choang công lớn đáng chép vào lụa là.
Ơn mưa móc ngàn vàng chưa trả ;
Sự duổi dong muôn thuở hãy còn.
Vừa mới Trưởng-thành nặng gánh, những mông nổi tiếng tôi Đường;
Cớ sao Ngũ trượng đồn quân, chợt báo đèn mờ trướng Hán.
Cửa viêm môn Tế-Liễu như xưa,
Hiệu quân lệnh Tiền-Mao mờ mịt
Ta đây vẫn một lòng thái dĩ,
Ông sao nỡ phụ ước cập qua ?
Và tặng viếng ông một câu đối
Cái thế anh hùng, kim cô thiểu;
Tại nhân công đức, địa thiên trường.
Anh hùng khét tiếng xưa nay ít;
Công đức sánh cùng trời đất dài.
(trích ở bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào Hoàng-việt Địa Dư)
QUAN THƯỢNG-THƯ NHÀ LÊ CÓ ĐỀ VÀO TƯỜNG ĐỀN THỜ ÔNG PHẠM-ĐÌNH-TRỌNG MỘT BÀI THƠ
Văn võ toàn tài quýnh xuất luân,
Tằng ư sử quán ký danh thần !
Vị ngôn tử hậu trường như tại;
Tức thị sinh tiền dĩ hữu thần.
Nhất phó hung khâm hoành vũ trụ,
Thập niên cầm kiếm định phong trần,
Hà tai diệc đới nho quan giả.
Cận cận tầm hành số mặc nhân.
Văn võ gồm tài thấy tuyệt luân,
Từng ghi sử quán bậc danh thần !
Cứ đâu chết mới truyền nhang khói;
Ngay lúc sinh đây cũng phúc thần.
Một nhớ hung khâm lừng vũ trụ,
Mười năm cung kiếm dẹp phong trần.
Cớ sao trong đám người nho nhã
Tìm gặp nhà văn thực khó phần.
*
CA TRÙ (HÁT NÓI)
Hốt ức lục thất niên tiền sự,
Nợ phong lưu chưa phỉ hương nguyền.
Đến bây giờ lại người quen.
Nỗi lưu lạc ghét ghen là thế thế,
Thiếp túng thân kinh lang vị khí;
Thần quy tội trọng đế do tiên !
Can chi mà tủi phận hờn duyên.
Để son phấn, đàn em thêm khúc khích.
Ý trung nhân tự khả tình tương bạch,
Thôi bút nghiên sênh phách cũng đều sai,
Gặp nhau nói nói cười cười.
[1] Chuyện Kim-cô ở trong bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào Liêu-Trai
[2] Tên một ngọn núi
[3] Giọt máu trên tay nói đứa con còn bế trên tay.
Dãn cách tên bằng dấu phẩy(,).