0077.00030_lovesnake289 (type done) + retsroi đã soát xong
-
Hôm qua tình đã chết.
Anh đã chôn nó rồi.
Anh khóc vì chôn nó
Là chôn cả một đời.
Nhưng anh không đào huyệt,
Không vùi đất như ai,
Cũng không mua vải liệm,
Cũng không mua quan tài.
Anh chỉ đem chôn nó
Với nỗi niềm chua cay.
Từng mảnh, từng mảnh một
Trong mấy vần thơ đây.
Rồi một chiều xuân thắm,
Say hạnh phúc lứa đôi,
Vô tình em có nhớ
Đến người cũ xa xôi.
Mong em thu nhặt giúp,
Đôi tay dù hững hờ,
Mong em vì hắn lượm
Những mảnh tình bơ vơ,
Chấp lại và thương xót
Dành cho một nấm mồ.
Ở nơi dù hẹp nhất
Của lòng em say sưa.
*
Hờn giỗi
Tối qua em ngồi học,
Lơ đãng nhìn đi đâu.
Dưới đèn anh thoáng nhận
Nét mặt em rầu rầu.
- Em buồn ? anh gặng hỏi.
Mấy lần em chẳng nói.
Rồi anh không biết vì sao,
Đẩy ghế đứng lên, em giận giỗi.
Rũ tung làn tóc rún đôi vai,
Em vùng vằng
Ôm bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào vở
Sang phòng bên,
Không học nữa,
Không cho ai vào nữa,
Cũng không thèm nghe nữa
Lời thiết tha anh van gọi mái ngoài.
Nhưng anh nghe thổn thức,
Em khóc trên gối thêu.
Nhưng anh nghe tấm tức,
Em giận hờn bao nhiêu.
Em khóc làm sao mà dỗ được,
Nhưng anh còn biết làm sao ?
Gọi em, em nhất định
Không mở khóa cho vào.
Từng giây từng phút lòng anh càng bối rối nao nao.
Anh vẫn nghe tiếng khóc
Trong vạt áo len hồng.
Anh vẫn nghe tiếng nấc
Dồn dập trên gối nhung.
Sao em khóc vì đâu hờn tủi ?
Em buồn có phải lỗi anh không ?
Hỏi em, em chẳng nói,
Mặc anh xô cửa phòng,
Ngoài hiên vắng gió đưa vàng rụng đến
Ngọn tường vi xuống mãi chiếc liềm cong.
Đêm gần khuya sương đổ,
Anh thấy ướt vai áo,
Anh thấy lạnh trong lòng.
*
Tối tân hôn
Do dự mãi đêm nay rời xứ Mộng,
Ta chiều em bỏ cánh lại cung trăng,
Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động,
Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng.
Gió đêm lồng lộng thổi,
Thuyền mây vùn vụt trôi.
Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi
Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi.
Ngực sát ngực, môi kề môi,
Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói,
Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi.
Nguyệt chẳng phải tỳ không, càng không cầm với sắt
Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre
Cung Xế lẫn cung Hồ dìu dặt,
Mình tơ réo rắt ,
Hồn trúc đê mê.
Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe.
Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt,
Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về.
Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống.
Nặng chĩu hai vai nàng cố gượng,
Thắt vòng tay ghì riết lưng ta ;
Những luồng run chạy khắp thịt da ngà,
Run vì sợ hay vì ngây ngất ?
Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt,
Toàn thân lạnh ngắt !
Thuyền chìm sâu sâu mãi bể Hư Vô,
Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất,
Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ.
Ngửa trông lên cung Quế tít mù xa,
Dần dần khuất,
Dưới chân ta.
Thuyền mây sóng lật,
Không gian vừa sụp đổ chung quanh.
Một trời đêm siêu rụng tan tành.
Dư hưởng yếu từng giây,
Dư hương dần loãng nhạt
Trong tay níu đôi thân liền sát,
Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh.
Sao lìa ngôi phương hướng ngã bên mình.
Cơn lốc nổi,
Đờn tiên thôi gọi,
Âm thầm xa bặt tiếng tiêu,
Nhưng mê man say uống miệng người yêu.
Ta cũng như nàng
Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới.
Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải ?
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn.
Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới
Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn.
*
Mười hai tháng sáu
Trăng của nhà ai trăng một phương ?
Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường.
Ờ, đêm tháng sáu mười hai nhỉ !
Tố của Hoàng ơi! Hỡi nhớ thương !
Là thế, là thôi, là thế đó !
Mười năm thôi thế mộng tan tành.
Mười năm trăng cũ ai nguyền ước ?
Tố của Hoàng ơi ! Tố của Anh.
Tháng sáu mười hai – từ đấy nhé
Chung đôi – từ đấy nhé lìa đôi.
Em xa lạ quá đâu còn phải
Tố của Hoàng xưa, Tố của Tôi.
Men khói đêm nay sầu dựng mộ,
Bia đề tháng sáu ghi mười hai,
Tình ta ta tiếc, cuồng ta khóc.
Tố của Hoàng, nay Tố của ai!
Tay gõ vào bia mười ngón rập,
Mười năm theo máu hận trào rơi.
Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp,
Khúc Cổ-Bồn-Ca gõ hát chơi.
Kiều Thu hề Tố em ơi !
Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây,
Hàm Ca nhịp gõ khói bay
Hồ Xừ Xang Xế bàn tay điên cuồng.
Kiều Thu hề trọn kiếp thương,
Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô.
Xừ Xang Xế Xự Xang Hồ
Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.
Kiều Thu hề Tố hỡi em !
Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng
Xé Hồ Xang khói mờ rung
Nhịp vươn sầu tỏa năm cung ngút ngàn.
*
Mời say
Khúc nhạc hồng êm ái,
Điều kèn biếc quay cuồng.
Một trời phấn hương,
Đôi người gió sương.
Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương,
Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay
sao héo?
Hồn ngã lâu rồi, nhưng chân còn dẻo,
Lòng chót nghiêng mà bước vẫn du dương.
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương,
Bước chân còn nhịp Nghê Thường lẳng lơ.
Ánh đèn tha thướt,
Lưng mềm não nuột dáng tơ.
Hàng chân lả lướt,
Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
Âm ba gờn gợn nhỏ,
Ánh sáng phai phai dần…
Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân
Lui đôi vai, tiến đôi chân,
Riết đôi tay, ngã đôi thân,
Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió,
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta !
Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa,
Tay mềm mại, bước còn chưa chuếch choáng
Chưa cuối xế Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng,
Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.
Say đi em ! Say đi em !
Say cho lơi lả ánh đèn,
Cho cung bậc ngả nghiêng, điên rồ xác thịt
Rượu, rượu nữa và quên, quên hết.
Ta quá say rồi !
Sắc ngã màu trôi...
Gian phòng không đứng vững,
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi ?
Chân rã rời,
Quay cuồng chi được nữa !
Gối mỏi gần rơi,
Trong men cháy giác quan vừa bén lửa,
Say không còn biết chi đời !
Nhưng em ơi !
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ.
Đất trời nghiêng ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ em ơi !
*
Phương xa
Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Đông hay giạt tới phương Đoài.
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh.
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh.
Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ.
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị.
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ.
Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao, cùng cao tiếng hồ khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.
*
Buồn đêm đông
Mây bay mờ thấp lối đông sang
Hồn lạnh tương tư nẻo gió vàng
Hương cúc mong manh tà áo lụa
Tình du dài mãi chút dư vang
Hoa gầy lây lứt níu cành xương
Cánh nhỏ đêm qua rụng ngập đường
Gối chiếc nằm nghe sầu bốn mặt
Đều đều mưa nhịp ý thê lương
Rượu cũ Hoàng-hoa vị đắng rồi
Men tàn thêm gợi nhớ xa xôi
Hương say nhạt với màu thu úa
Chén lẻ sầu dâng lạnh thấm môi
Buồng vắng ơ hờ chăn chiến đơn
Phiên phưa lọt gió buốt từng cơn
Ngoài xa bàng bạc lên sương khói
Tuyết phủ chiêm bao mộng chập chờn…
*
Hơi tàn Đông Á
Phơi phới linh hồn lỏng khóa then,
Say nghe giọt nhựa khóc trên đèn.
Mê ly cả một trời Đông Á,
Sực tỉnh trong lòng nấm mộ đen.
Đáy cốc bao la vạn vực sầu,
Ngai vàng Mông-Cổ ngự đêm nâu.
Hãy nghe bão táp trong cô tịch,
Vó ngựa dân Hồi giẫm đất Âu.
Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh,
Buồm neo rời rạc bến U Minh.
Đâu đây oằn oại trong làn khói,
Lớp lớp uy nghi Vạn Lý Thành.
Thuốc cháy âm thầm hãy lắng tai,
Phương Đông là một tiếng than dài.
Bao nhiêu năm đã từng oanh liệt,
Bốn bể quy hàng nép dưới ngai.
Nhựa chín dần trên ngọn lửa đào,
Ngược dòng năm tháng khói lên cao,
Hương thiêng rẽ lối đôi bờ mộng
Cung các vàng son một thuở nào.
Gối nệm lênh đênh xác thịt hờ.
Thuyền Say một cánh lướt giòng Thơ.
Trăng hiu hắt ngủ đêm khuya rợn,
Sương khói phù dung ngập bến bờ.
Thế kỷ huy hoàng của Á Châu
Hiện về trên gối một đêm nâu
Mây xanh cánh rộng ai mơ đó ?
Hồn có tiêu tan vạn cổ sầu ?
*
Bài ca siêu thoát
Trải mấy hoang mang tìm kiếm
Lòng sao khát mãi chưa vừa ?
Hai lẽ “Có, Không” mầu nhiệm
Đêm đêm ta hỏi người xưa.
Đuốc kim cổ, đây hồn ta thành kính
Hội trầm luân cùng ý thức Huyền-Vi.
Mà sáu ngả hôn mê còn chửa định
Ta về đâu ? Kìa Ngươi đến làm chi ?
Phải chăng muôn kiếp nặng nề
Từ Hư KHông tới, lại về Không Hư?
Lẽ nào mộng cả thôi ư?
Người ơi ! Giọt bể chứa dư tang điền.
Một sớm lòng say chợt đổ nghiêng
Trăng sao tiềm thức sáng đài thiêng
Non lam nổi dáng hư huyền
Bụi đỏ phai màu nhân sự,
Trang đạo lý thơm tho từng nét chữ
Mười ngón tay dan díu cõi Vô-Hình
Xác tục lâng lâng chờ cơn gió hiển linh.
Ai xưa quên ngày tháng hát Vong Tình ?
Kìa phương Nam, Hoa nở vút lời Kinh !
Dằng dặc trầm luân mấy độ
Thuyền ta trôi hề ý ta bay.
Sông in bóng nguyệt không mà có ?
Hay có mà không nhỉ gã Say ?
Ngươi vừa ôm ấp trong tay
Nhạc giợn đêm nào vạn cổ;
Sau trước cùng chung niềm tín mộ
Đâu lẽ “có” chiều xưa mà “không” sớm nay !
Ngơ ngác luân hồi mấy thuở
Mộng ta bay hề cánh ta trôi.
Bể Nam mù mịt không mà có ?
Hay có mà không, cự điểu ơi ?
Người vừa rút ngắn xa khơi
Chín vạn đêm nào mượn gió;
Đâu đấy cùng chung niềm ngưỡng mộ
Đâu lẽ “có” riêng nơi mà “không” riêng nơi !
Từng thiên rộng mở say sưa
Nghĩa mầu nhiệm vang vang từng nét.
Ôi Lý-Bạch, Trang-Chu đường chim nẻo nguyệt !
Từ đấy nhân gian đà lạc vết ngươi xưa.
Đáy sông chìm mãi Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ-Điệp ai mơ được nào !
Khoảnh khắc tơi bời thế sự
Ta nghe tiềm thức trăng sao.
Trời vô tận hiển linh về nét chữ
Thuyền chiếc phiêu du hề đôi cánh tiêu dao.
Hương quen màu nhớ xôn xao
Lòng thoát ra ngoài sống chết.
Ôi Lý-Bạch, Trang-Chu đường chim nẻo nguyệt !
Đời họa còn ta là theo vết ngươi xưa.
Đáy sông tìm dựng Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ Điệp chờ mơ đó hề !
Lửa nào đây soi rạng đuốc nào kia
Phấp phớp tinh kỳ đế khuyết.
Hồn ta giác ngộ quay về
Khôi phục ngai vàng bất diệt.
Ôi Lý-Bạch, Trang-Chu đường chim nẻo nguyệt !
Thông cảm riêng ta nằm lấn vết ngươi xưa.
Đáy sông bừng dựng Lầu Thơ
Giấc mơ Hồ Điệp chẳng mơ cũng thành
(Rừng phong 1954)
*
Bài ca sông Dịch
Đời lắng nghe đây trầm tư hồn bể dâu
Bàng bạc trường giang lạnh khói
Đìu hiu điệp khúc ly sầu
Đã mấy thời gian nằm u hoài sông Dịch
Tiễn kẻ một đi người kiếm khách Đông-châu
Ôi sông ngát dư linh ! trải bao đời có biết
Hào khí ai xưa giờ vang bóng nơi đâu,
Phải chăng ngươi ! phải chăng kìa dấu vết
Tinh anh rờ rỡ ngàn sau.
Nước trôi đây nước trôi bờ cõi Việt
Âm u gợn tiếng ghê màu
Ai tráng sĩ bao năm mài gươm dưới nguyệt
Còn tưởng nghe hồn thép múa sông sâu
Kinh-Kha hề Kinh-Kha
Vinh cho ngươi hề ! ba nghìn tân khách
Tiễn ngươi đi tiếng trúc nhịp lời ca.
Biên thùy trống giục
Nẻo Tần sương sa
Gió thê lương quằn quại khói chiêu hà
Buồn xưa giờ chưa tan
“Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”
Bạch Vân ! Bạch vân ! Kìa ngang rừng phất phới
Ôi màu tang khăn gói lũ người Yên
Nhịp vó câu nẻo Hàm-dương tung bụi
Ta nghe, ta nghe ! này cuồng phong dấy lên.
Tám phương trời khói lửa
Một mũi dao sang Tần
Ai trách Kinh-Kha rằng việc người đã lỡ
Ai khóc Kinh-Kha rằng thềm cao táng thân
Ai tiếc đường gươm tuyệt diệu
Mà thương cho cánh tay thần
Ta chỉ thấy
Tơi bời tướng sĩ thây ngã hai bên
Một triều rối loạn ngai vàng xô nghiêng
Áo rách thân rung hề, ghê hồn bạo chúa
Hùng khí nuốt sao Ngâu hề, nộ khí xung thiêng
Một cánh tay đưa mà danh lừng vạn cổ
Hiệp sĩ Kinh-Kha hề, người thác đã nên
Ta há quan tâm gì việc thành hay bại
Thế gian ơi kìa bãi bể nương dâu
Cung điện Hàm-dương ba tháng đỏ
Thành xây cõi dựng là đâu
Nào ai khởi nghiệp đế
Nào ai diệt chư hầu
Ca trùng lửa đóm, cùng hoàn phản không hư
Dù lăng ngà hay cổ khâu
Riêng tồn tại với thời gian việc làm chính nghĩa
Tranh sáng với trăng sao tấm lòng trượng phu
Một nét dao bay ngàn thuở đẹp
Dù sai hay trúng cũng là dư.
Kìa uy dũng kẻ sang Tần không trở lại
Đã trùm lấn Yêu-Ly hề át Chuyên-Chư.
Ôi Kinh-Kha.
Hào khí người còn sang sảng
Đâu đây lòa chói giấc mơ
Nước sông Dịch còn trôi hay đã cạn
Gương anh hùng dằng dặc sáng thiên thu.
(Rừng phong)
*
Lá thu ngày trước
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười lăm còn lại mấy tờ thư
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh
Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya
Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê
Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối
Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối
Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa
Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa
Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp
Yêu mê thế để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút nầy đây
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén
Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn
Lần đầu tiên ai dám ký “Em Anh”
Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh
Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp
Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập
E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ
Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ
Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy
Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy
Đêm nay đây hồn xế xẻo thu tàn
Khóc chia lìa ai níu gọi than van
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau
Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc
Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ
Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở
Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai
Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài
Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp
Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút nầy thôi
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
Duyên hằn thắm ở phương trời đâu đó.
*
Chậm quá rồi
Mãi hôm nay lá úa ngập lòng ta
Lệ ngâu đã bắt đầu gieo thánh thót
Sen từng cánh với sương trinh từng giọt
Bắt đầu rơi Thu đã tới lòng ta.
Mãi hôm nay ôi nửa kiếp trông chờ
Nàng mới đến tay chèo khua nhẹ sóng
Tóc trễ nải trên lưng còn bỏ thõng
Vòng hoa đào ôm lệch trán ngây thơ
Mãi hôm nay một buổi sáng thu mờ
Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo
Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo
Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ
Có ai đem xây đắp một ban thờ
Với những mảnh bình tan trâm gẫy nát
Có ai tặng để cho người đỡ khát
Một vò không hay một trái tim khô
Bao nhiêu năm tưởng đã phí công chờ
Ta xé vụn ân tình gieo rắc mãi
Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại
Cũng không sao toàn vẹn được như xưa
Lòng ta ơi xin trở lại bên mồ
Để thương xót những hoa tàn lá rụng
Và đôi cánh vô duyên đừng mở rộng
Đón đưa người nhan sắc đến lầu Thơ
Kìa đã thôi rún rẩy cặp vai ngà
Nàng quăng mái chèo đi rồi đấy nhé
Tay đương vẫy miệng nhung đào sắp hé
Bốn trời sương sắp vọng bốn tên ta
Lánh đi thôi Nàng đã bước lên bờ
Dấu đi nữa cả không gian sầu muộn
Ta chẳng nỡ trời ơi ta chẳng muốn
Của lòng ta Nàng đế lúc thu sơ
*
Bạc tình
Hoa trắng đầy mồ
Não ruột tiếng ai vừa khóc
Sương vẩn đục
Khói mơ hồ
Nhìn quanh chiều xám với tha ma
Vắng tanh ôi chiều nơi tha ma
Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa
Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở
- Không không phải giọng hờn trong sắc úa
Không cũng không âm nhạc của màu phai
- Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai
Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ
Hoa lung lay vật vã nắm hương tàn
Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ
Của muôn đời chưa nín hận lìa tan
Ngậm ngùi u uất
Não nuột than van
Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn
- Ta chẳng biết nhưng ai mà biết được
Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước
Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa
Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu
Tiếc cung điện Trường-An còn nức nở
Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở
Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay
Mắt mòn trông ải Nhạn khói mây đầy
Ngậm ngùi u uất
Não nuột chua cay
Oán thương chi mà xương máu tràn đầy
- Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi
Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma
Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta
Niềm di hấn của ai người bạc mệnh
Tay run rẩy nhưng không vì gió lạnh
Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương
Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh
Níu vai ta đòi trả lại yêu đương.
Lòng trơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng
Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt
Ngậm ngùi thống thiết
Rầu rĩ thê lương
Tiếng nức nở trên vai nhường rỏ huyết
Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt
Ôi trăm đau nghìn tủi quá bi thương
Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình thương
*
Lửa từ bi
Kính dâng lên Bồ Tát Quảng-Đức
Lửa ! Lửa cháy ngất Tòa Sen !
Tám chín phương nhục thể trần tâm
Hiện thành thơ, quỳ cả xuống.
Hai Vầng Sáng rưng rưng
Đông Tây nhòa lệ ngọc
Chắp tay đón một Mặt Trời Mới Mọc,
Ánh Đạo Vàng phơi phới
Đang bừng lên, dâng lên…
Ôi đích thực hôm nay Trời có Mặt
Giờ là giờ Hoàng-Đạo nguy nga.
Muôn vạn khối sân si vừa mở mắt
Nhìn nhau : tình huynh đệ bao la.
Nam mô Đức Phật Di-Đà
Sông Hằng kia bởi đâu mà cát bay ?
Thương chúng sinh trầm luân bể khổ
Người rẽ phăng đêm tối đất dày
Bước ra, ngồi nhập định, hướng về Tây
Gọi hết Lửa vào xương da bỏ ngỏ.
Phật pháp chẳng rời tay…
Sáu ngã luân hồi đâu đó
Mang mang cùng nín thở
Tiếng nấc lên ngừng nhịp Bánh Xe Quay.
Không khí vặn mình theo
Khóc òa lên nổi gió,
Người siêu thăng…
Dông bão lắng từ đây.
Bóng Người vượt chín từng mây
Nhân gian mát rợi bóng cây Bồ-Đề
Ngọc hay đá, tưởng chẳng cần ai tạc !
Lụa hay tre, nào khiến bút ai ghi !
Chỗ người ngồi : một thiên-thu-tuyệt-tác
Trong vô hình sáng chói nét Từ-Bi.
Rồi đây, rồi mai sau, còn chi ?
Ngọc đá cũng thành tro
Lụa tre dần mục nát
Với Thời-Gian lê vết máu qua đi.
Còn mãi chứ ! Còn Trái Tim Bồ Tát
Gội hào quang xuống tận ngục A-Tỳ.
Ôi ngọn Lửa huyền vi !
Thế giới ba nghìn phút giây ngơ ngác
Từ coi Vô-Minh
Hướng về Cực Lạc.
Vần điệu của thi nhân chỉ còn là rơm rác
Và chỉ nguyện được là rơm rác,
Thơ cháy lên theo với lời Kinh;
Tụng cho nhân loại hòa bình
Trước sau bền vững tình huynh đệ nầy.
Thổn thức nghe lòng Trái Đất
Mong thành Quả Phúc về Cây
Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Đồng loại chúng con
Nắm tay nhau tràn nước mắt
Tình thương hiện Tháp Chín Tầng xây.
Khởi viết từ ngày 11-6-63
xong ngày 15-7-63 tại Sài-gòn.
*
Nổi lửa từ bi
Dân tộc ta không thể nào thua !
Đạo pháp ta đời đời xán lạn !
Dầu trải mấy qua phân ly tán,
Bị áp bức, phao vu, bội phản,
Nhưng vẫn còn Núi còn Sông, còn chót vót
Mãi ngôi Chùa.
Hỡi kẻ sống không tim ! Kìa muôn
Người chết không mồ
Đang ngồi dậy – chẳng sức gì ngăn cản -
Nối tiếp nhau trong một lời hô :
“ Trả lại chúng ta ngày Phật Đản !
Chấm dứt đi mau ngày Quốc Nạn ! ”
Và từng mảnh thịt xương rã rời bom đạn
Vùng đứng lên gào thét vỡ sông hồ,
Khắp bãi biển hoang liêu;
Khắp rừng cây rách nát :
- Đang tải...