Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ !
Trở về đây ! và đem trở về đây !
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phấn dưới chân mừng sánh bước,
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi,
Tà áo mới cũng say mùi gió nước,
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau,
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói !
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau !
Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời…
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi ! trời ơi !
(Gửi hương cho gió)
*
Ý thoáng
Ý tôi là những cành trinh nữ
Trong cỏ e dè lá hổ ngươi.
Khép nép ngoài sương hoa mắc cỡ
Run run dây nhỏ thẹn tay người.
Du dương như những gái thời xưa
Động bóng chàng trai vội trốn ngừa
Ai ngỡ sau mành đang thấp thoáng
Duyên thầm se sẽ mắt len đưa.
Hơn gió thay hơi, nước chuyển màu
Ý tôi là những thoáng qua mau :
Sao xuyên trời mộng mong manh sáng
Mặt ngẩn nhìn cao vơ vẩn thu.
Mùa xuân bay lượn bướm như mơ
Cánh đẹp bên hoa vừa hé hờ ,
Vồn vã đưa tay : đâu nữa bướm ?
Cánh vàng rơi nhạt phấn lơ thơ.
Giã từ thân thể
Giã từ thân thể muôn yêu dấu !
Người sẽ về tay ai, biết đâu !
Chớ mộng cánh tay cành chuốt ngọc,
Mơ chỉ con mắt lặng gieo sầu.
Thôi nhé, từ đây thôi bén hương,
Bên nhà rào giậu chắn yêu đương.
Thôi nhé, lòng ơi, thôi hết nhé,
Hết mà ! ly biệt giữa tình thương.
Người sẽ nằm êm không nhớ tôi,
Đêm đêm hoa biếc nở đôi hồi
Trong màn hoan lạc – tôi mơ thức
Ở phía trời này, không một ai.
Nhớ, nhớ làm chi ! xin ngủ yên !
Cho tôi tất cả gánh thương phiền
Kho sầu không muốn chia đôi nữa,
Tôi giữ mình tôi – em cứ quên.
Giã từ thân thể, tôi từ giã !
Ly biệt linh hồn, đã biệt ly !
Trên giấy này đây hôn cuối chót
Nhận chăng, môi lạnh, tiễn tình đi ?
Xuân rụng
Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng !
Những mặt hồng chia rẽ hết cười.
Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị,
Hồn ơi phong cảnh cũng là người !
Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn,
Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn.
Phút giây hóa bướm lìa cây dạo,
Đến đất không nghe một tiếng hờn.
Gió tuy nhịu nhíu chỉ đưa hơi,
Sương dẫu chưa buông lệ ám trời ;
Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm,
Mà hoa thì nhẹ : cánh rơi… rơi…
Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm,
Ấy lúc sao đêm hiện mấy chòm ;
Thần chết thướt tha nương bóng héo,
Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.
Nguyệt cầm
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần !
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm !
Mỗi giọt sương tàn như lệ ngân.
Mây vắng trời trong, đêm thủy tinh,
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình.
Vì nghe nương tử trong câu hát,
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.
Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời ;
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận :
Trăng nhớ Tầm-dương, nhạc nhớ người.
Bốn bề ánh nhạc, biển pha lê ;
Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề.
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
Giục giã
Mau với chứ vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi, tình non đã già rồi.
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ ! thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới :
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết !
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt :
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài ;
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai ;
Đời chôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến,
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành,
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại : cả lầu chiều đã vỡ,
Vì chút mây đi, theo làn vút gió
Biết thế nào mà chậm rãi em ơi ?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi bắc ;
Ai nói trước lòng anh không phản trắc.
Mà lòng em sao lại chắc trơ trơ ?
– Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi :
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm ;
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ ! vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi ! tình non sắp già rồi…
Đây mùa thu tới
Tặng Nhất-Linh
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng ;
Đây mùa thu tới – mùa thu tới,
Với áo mờ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành,
Trong vườn sắc đỏ rữa màu xanh ;
Những luồng run rẩy lung linh lá…
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi.
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói,
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì ?
(Thơ thơ)
Lời kỹ nữ
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa ;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi !
Đêm nay rằm : yến tiệc sáng trên trời
Khách không ở, lòng em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng em ! đầy gối lả
Tay em đây mời khách ngả đầu say,
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em !
Trăng từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn ;
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành,
Vì mình em không được quấn chân anh
Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo.
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân : bến đợi dưới cây già
Tình du khách : thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
Gõ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi
Du khách đi.
– Du khách đã đi rồi!
(Ngày nay)
Chiều đợi chờ
Hôm nay chiều đợi chờ
Nắng nhỏ cành vương vấn
Sương hồng cây ước mơ
Em đến ! lòng van khấn.
Chân thơm mang gió lại
Tay đẹp ngỡ ngàng chi
Ngoảng đầu che sắc thẹn
Nghiêng đầu ôm bóng mi.
Lòng tôi rung động như
Hoa hồng trong cốc nước.
Chim cao êm ái về
Đêm ngái triền miên bước.
Ai để bàn tay ngọc
Run run hoa lá gần
Thoảng màu đôi mắt lọc
Bên lòng vang gió ngân.
Cho lòng xin chút hương
Cho lòng xin chút lửa
Cho lòng xin chút thương
Cho lòng xin chút nữa…
Nhị hồ
Tặng Thạch-Lam
Trăng vừa đủ sáng để gây mơ.
Gió nhịp theo đêm, không vội vàng ;
Khí trời quanh tôi làm bằng tơ.
Khí trời quanh tôi làm bằng thơ
Cây cỏ bình yên ; khuya tĩnh mịch.
Bỗng đâu lên khúc Lạc-âm-thiều…
Nhì hồ để bốc niềm cô tịch.
Không khóc, nhưng mà buồn hiu hiu…
Điệu ngả sang bài Mạnh-Lệ-Quân,
Thu gồm xa vắng tự muôn đời.
Sương nương theo trăng ngừng lưng trời,
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi…
Tiếng đàn thầm dịu dẫn tôi đi,
Qua những sân cung rộng hải hồ.
Có phải A-phòng hay Cô-tô ?
Lá liễu dài như một nét mi.
… Và nàng Lộng-Ngọc lấy Tiêu-lang,
Cưỡi hạc một đêm bay lên trời.
Vua Trần Hậu-chúa ngó trăng vàng.
Khúc Hậu-đình-hoa đương lên khơi.
Linh hồn lưu giữa bề du dương…
Tôi thấy xiêm nghê nổi gió lùa:
Những nàng cung nữ ước mơ vua,
Không biết bao giờ nguôi nhớ thương.
Tôi yêu Bao-Tự mặt sầu bi.
Tôi mê Ly-cơ hình nhịp nhàng.
Tôi tưởng tôi là Đường Minh-hoàng,
Trong cung nhớ nàng Dương Quý-phi.
Viễn khách
Tặng Nguyễn nhược Pháp
Đương lúc hoàng hôn xuống,
Là giờ viễn khách đi
Nước đượm màu ly biệt,
Trời vương hương biệt ly.
Mây lạc hình xa xôi ;
Gió than niềm trách móc.
Mây ôi và gió ôi !
Chớ nên làm họ khóc.
Mắt nghẹn nhìn thâu dạ ;
Môi khô hết níu lời…
Chân đời, tay muộn rã…
Kẻ khuất… kẻ trông vời…
Hôm nào như hôm qua
Má kề trên gối bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào ?
Anh đi, đường có hoa…
Tôi nằm trong tuổi lạnh.
Buổi chiều ra cửa sổ ;
Bóng chụp cả trời tôi !
– Ôm mặt khóc rung rức ;
Ra đi là hết rồi.
Một tình yêu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Đem cho em kèm với một lá thư.
Em không lấy là tình anh đã mất,
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo,
Tình thì buồn như tất cả chia ly,
Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo.
Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi.
Em xé như lòng non cùng giấy mới,
Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê
Thôi thôi nhé ! hoa đã sầu dưới đất.
Cười trên cành sao được nữa em ơi !
Đem cho em là đã mất đi rồi !
Vì sao
Tặng Đoàn phú Tứ
Bữa trước, riêng hai dưới ánh đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “ vì sao ?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoảng cười yêu thỏa khát khao.
– Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền.
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? –
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca ! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu !
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu…
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay ; – thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi !
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì.
Vô biên
Tặng Hoàng-Đạo
Như kẻ hành nhân quáng nắng thiêu,
Ta cần uống ở suối thương yêu ;
Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn,
Sóng mắt, lời môi, nhiều – thật nhiều !
Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên !
Ta được em chăng, lại mất liền :
Với bạn ân tình hay với cảnh,
Nơi nào ta cũng kiếm Vô-biên.
Những phen reo hót, những cơn say,
Những lúc mây đen ám mặt mày,
Là lúc lời xa muôn thế giới
Đến chờn trong dạ cánh chim bay…
Trời cao trêu nhử chén xanh êm ;
Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm
Nên lúc môi ta kề miệng thắm,
Trời ơi, ta muốn uống hồn em !
Giới thiệu
Tặng Tú-Mỡ
Xin đừng tìm biết rõ chàng ta,
– Nhân loại xem gần vẫn xấu xa –
Có đến mà yêu thì hãy đến
Xem đầu mây gợn, mắt mây qua…
Giữa người, anh rán giấu tên đi ;
Thi sĩ, thưa cô, có quí gì !
Huống nữa người ta đều tự ái ;
Bao giờ quen thuộc cũng khinh khi.
Hãy biết rằng anh lúc ở trường
Rất tồi toán pháp, khá văn chương.
Chàng trai đi học nghe chim giảng,
Không thuộc bài đâu ; ấy sự thường.
Hết nợ thi rồi, đến nợ thi ,
Than ôi khổ quá ! học làm gì
Những chồng bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào nặng khô như đá !
Ruộng gió đồng trăng anh ấy đi…
Nghe nói tình yêu tưởng trái ngon ;
Cho lòng, không nghĩ mất hay còn.
Tay trầy gai góc, chân đau sỏi,
Anh bám, không thôi bám tuổi dòn.
Bạ kẻ nào đâu anh cũng mê,
Chân theo xa với, trí theo kề.
Si tình lắm đấy, – nhưng đôi lúc
Có gửi tình đi, chẳng có về.
Quá thực thà nên hóa dại khờ,
Bắt đầu người chỉ biết yêu lo
Nỗi đời cay cực đang giơ vuốt,
Cơm áo không đùa với khách thơ.
Nhưng thoát sao ra lối hổ hùm
Nuốt đời bao kẻ hái văn thơm !
– Lần này lại sắp đi thi nữa :
Chắc hỏng mười phân ; khấn nguyện dùm !
Tiếng gió
Có nhiều lúc gió kêu thê thiết quá ;
Như gió đau một nỗi khổ vô hình,
Như bao điều áo não của nhân sinh
Đã in vết ở nơi hồn của gió.
Gió vừa chạy, vừa rên, vừa tắt thở,
Đem trái tim làm uất cả không gian,
Gợi bóng hình những thân thể cơ hàn,
Với môi tím, với cảnh nghèo vạc mặt.
Trong khung xám của mùa đông bằng sắt,
Gió qua rồi còn lưu lại tiếng ngân :
Cây bên đường, trụi lá, đứng tần ngần,
Khắp xương nhánh chuyển một luồng tê tái ;
Và giữa vườn im, hoa rung sợ hãi,
Bao nỗi pha phôi, khô héo, rụng rời ;
Và mưa kia là nước mắt gió rơi,
Và sương ấy là mồ hôi gió rớt
Trong lúc vội vàng, trên cành thưa thớt.
Ấy nỗi buồn kêu xé của ngày qua,
Hay lời than rền rĩ của đêm xa ;
Ấy là tiếng những âm binh tan tác.
Hay là giọng những vong hồn lưu lạc ?
– Hỡi gió mờ ! ngươi chứa cả mùa đông
Trong phổi của ngươi u uất vô cùng.
Gửi hương cho gió
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phụ phàng !
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhầm hang !
Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,
Là truyền tin thắm mọi tình yêu ;
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhặt với chiều.
Tản mác ngàn phương lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm ;
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ trước thềm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương,
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường ;
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đên nguồn thương !
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ,
Nhận rồi không hiểu mộng hay thơ…
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.
Đẹp
Mai yếu đuối, sao bằng thông mạnh mẽ
Dáng yêu kiều, sao bằng vẻ hùng anh
Những chàng trai đương sức lực tươi xanh
Bước vặm vỡ như là đi chinh phục.
Em đẹp khi em phồng nét ngực
Hít không gian và ngó thẳng trời xa,
Khi cánh tay dang ôm cả sơn hà
Chân vút thẳng sắp lên đường vượt trải.
Em đẹp quá khi mày em nhíu lại
Cặp mày xanh như rừng biếc chen cây
Em thảnh thơi như buổi sáng đầu ngày
Em mạnh mẽ như buổi chiều giữa hạ.
Mười chín tuổi ! mặt trời đang óng ả
Anh sáng ca, lanh lảnh tiếng đời ngân :
Bông hạnh cười : mười chín tuổi thanh tân
Gánh nhẹ nhõm trên thân hình măng mọc !
Mười chín tuổi, hỡi những nàng má ngọc
Ríu rít chim, là tuổi ước mơ hoa !
Hỡi chàng trai kiều diễm mãi vui ca
Mười chín tuổi ! Chẳng hai lần hoa nỡ !
Thanh niên
Thanh niên, người đang ở cùng ta
Rộn tiếng mưa, và thay đổi cười hoa
Người ríu rít như một vùng chim núi
Người xôn xao như một vạn cây rừng
Nao lòng ta bằng muôn cánh yêu đương
Làm rợn ngộp như phất cờ trẻ mạnh
Ở trong máu thắm vì xuân rộn ánh
Suối người đi róc rách như giọng hồng vàng
Xui chân vồng thành những bước nghênh ngang
Và gót nhịp, theo một lời hứa hẹn
Miệng thổi sao, mày nghiêng đưa mắt bén
Ta liếc đời bằng những khóe ham mê
Người treo thêm, người mở nhạc, tung huê
Và ta đóng lại những vòng tay thật chặt.
Thế mà cũng có một ngày khe khắt
Ta ở đây mà người bỏ người đi
Ôi Thanh-niên : người mang hết xuân thì
Hình ngực nở, nụ cười tươi, màu tóc láng
Già sẽ đến, giơ tay xua ánh sáng
Đuổi bướm chim, làm sợ cả hoa hương
Và dần dà càng rõ rệt bộ xương
Mà bạn hữu sẽ đặt nằm dưới đất,
Không có ngươi, thôi cái gì cũng mất :
Tài năng chi, danh vọng để làm chi
Kể chi tiền với một kẻ mê si
Chỉ thấy nghĩa trong Ái-tình vĩnh viễn
Chèo năm tháng vội đưa ta tới bến
Thuyền mộng hoa không cho kẻ tàn xuân
Hồ thần tiên rầu rĩ bóng tà huân
Ta đau đớn bước lên bờ thực sự
Cô đơn quá, bởi không còn ngươi nữa !
Người đi rồi, thôi khổ sở biết bao nhiêu :
Thấy sao đành sắc lợt với hình xiêu
Chịu sao nổi với ngày giờ lạnh lẽo
Thời gian rót từng giọt buồn khô héo
Sự sống đi như hương bỏ hoa chiều
Ngục đời người không có một trời yêu.
Và anh yến chẳng thăm vườn nhạt tẻ…
Nhìn tuổi trẻ cười ta xưa đã trẻ
Họ được yêu mà ta chỉ được thương :
Ta nòi tình mà giá ngắng vì sương
Của lãnh đạo, thôi khắc nào đã chết
Người đã mất, thôi cái gì cũng hết…
Người đương ở cùng tra, ôi Thanh-niên !
Ta ôm choàng, ôm riết bánh thần tiên
Ta ôm bó, cánh tay ta làm rắn
Làm dây da quấn quít cả mình xuân
Không muốn đi, mãi mãi ở vườn trần
Chân hút rễ để hút mùn dưới đất
Thanh niên hỡi ! lòng người thơm quá mất !
Ta uống mê vào hơi thở của ngươi
Ta bấu răng vào da thịt của đời
Ngoài sự sống để làm êm đói khát
Muôn nỗi ấm, với ngàn muôn nỗi mát
Ta đều ăn, nhắm nhía rất ngon lành
Ngực thở trời, mình hút nắng tươi xanh
Ta góp hết những vòng hoa mới lạ
Người đang ở ! Ta vội vàng dữ quá
Sống toàn tim, toàn trí, toàn hồn !
Sống toàn thân ! và thức nhọn giác quan
Và thức cả trong giấc nồng phải ngủ
Sống, tất cả sống, chẳng bao giờ đủ
Chắc chen kho mộng chắc với tình bền
Để đến ngày Thanh-niên vội lên yên
Nghe nhạc vàng, còn tưởng mãi Thanh-niên !
Những kẻ đợi chờ
Hỡi các anh đi dáng hững hờ,
Đầu cao, tóc ngược, mắt theo mơ,
Để dành một phút thương ai với !
Ôi biết bao nhiêu kẻ đợi chờ.
Họ chưa hề đẹp ; lúc xuân sang
Đem sắc, đem duyên điểm mọi nàng,
Đôi chút hồng đào lên má nở,
Rồi thôi ; – họ chắng dám nhìn gương…
Son phấn bao giờ đủ tốt tươi
Sắc màu đẹp lắm : áo hơn người.
Thư tình không lạc trong tay mỏi
Đã nản thêu thùa, kim chỉ ơi !
Mỗi ngày trông những thiếu niên qua,
Gót vặn kêu nhanh trước cửa nhà,
Họ chứa nhớ thương và mỗi tối
Ấy là sa mạc của buồng hoa…
Mùa đông trên gói rét tê bông ;
Máu giữa lòng đơn uổng ấm nồng ;
Hồn ước chung đôi ; thân lặng lẽ
Vào nằm chia lạnh với chăn không.
Họ nói : thôi, mong găp gỡ gì !
Xuân mình tất cả đã trôi đi…
– Thế rồi họ khóc không nghe tiếng,
Trong lúc trăng tàn bạt gió khuya.
(Ngày nay, số 153, 18-3-1939)
Buồn trăng
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ,
Thương ai không biết, đứng buồn trăng :
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biết trời cao, bạt đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ…
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc ;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Chỉ biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rộn ánh khôi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buống tuyết,
Trong suốt không gian tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi : đêm đã khuya.
(Ngày nay, số 155,1-4-1939)
Tình trai
Tôi nhớ Rimbaud với Verlaine,
Hai chàng thi sĩ choáng hơi men,
Say thơ xa lạ, mê tình bạn,
Khinh rẻ khuôn mòn, bỏ lối quen.
Những bước song song xéo dặm trường,
Đôi hồn tươi đậm ngát hoa hương,
Họ đi, tay yếu trong tay mạnh,
Nghe hát ân tình giữa gió sương.
Gói 00035, 00036, 00037 chưa có người nhận, mình để dành cho Thảo rồi đó Mình sẽ soát gói 00011, 00021 và 00026 để thi đua với Thảo
Dãn cách tên bằng dấu phẩy(,).