19. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI
-
Link PDF
Link Google Docs
Link Word Online
- Khiếp! cô vừa nói vừa đẩy anh ra.
Bị đẩy ra, anh rất lấy làm hài lòng, anh vội đảo con mắt nhìn quanh tứ phía: ánh trăng sáng quá, nên những bóng tối mà nó hình thành trong buồng cô đơ La Môlơ rất đen. Rất có thể có những ngươi ẩn nấp trong đó mà ta không trông thấy, anh nghĩ.
- Ông có cái gì trong túi áo bên cạnh thế này? Matinđơ hỏi anh, cô lấy làm sung sướng tim được một đầu đề nói chuyện. Cô đau khổ lạ lùng; tất cả những ý nghĩ e lệ rụt rè, rất tự nhiên đối với một cô gái con nhà, đã chiếm lại uy lực, và làm cho cô như bị cực hình.
- Tôi có tất cả các thứ võ khí và súng tay, Juyliêng trả lời, anh cũng rất lấy làm bằng lòng được có chuyện mà nói.
- Phải rút bỏ cái thang đi, Matindơ nói.
- Nó dài mênh mông, và có thể làm vỡ các cửa kính phòng khách ở tầng dưới, hay các cửa kính nhà dưới cùng.
- Không được đánh vỡ kính, Matinđơ tiếp lời, cô cố gắng lấy giọng nói chuyện bình thường, mà vô hiệu; tôi thấy có lẽ ông có thể hạ cái thang xuống bằng một cái dây thừng mà ta đem buộc vào thang trên cùng. Tôi bao giờ cũng có một ít dây thừng trữ trong buồng tối.
Một người đàn bà si tình mà như thế ư! Juyliêng nghĩ, cô dám nói là cô yêu! bấy nhiêu bình tĩnh, bấy nhiêu khôn ngoan trong mọi cách cần thận đề phòng cho ta thấy rõ rằng không phải là ta thắng chàng đơ Croadonoa như ta vẫn ngu dại tưởng lẫm; chẳng qua chỉ là ta kế chân chàng mà thôi. Kể ra thì, cần. quái gì! ta có yêu cô ta không đã? Ta thắng anh chàng hầu tước theo cái nghĩa rằng, chàng ta sẽ rất tức giận có một người kế chân, và lại càng tức giận hơn nữa vì kẻ kế chân đó là ta. Tối hôm qua ở tiệm cà phê Tortôni*, hắn nhìn ta rất kiêu hãnh, làm ra bộ không nhận ra ta! sau đó hắn chào ta với một vẻ hằm hằm, khi không thể nào không chào được!
Juyliêng đã buộc dây thừng vào bậc thang cuối cùng, anh nhẹ nhàng hạ nó xuống, và ngã mình rất nhiều ra ngoài ban-công để làm thế nào cho cái thang khỏi đụng vào các cửa kính. Lúc này là dịp tốt nhất để hạ sát ta, anh nghĩ, nếu có kẻ nào ẩn nấp trong buồng Matinđơ; nhưng khắp nơi vẫn tiếp tục im lặng như tờ.
Cái thang chạm mặt đất, Juyliêng ngả được nó nằm xuống luống hoa lá, dọc chân tràng.
- Mẹ tôi sẽ nói sao, Matinđơ nói, khi bà trông thấy các cây hoa đẹp của bà gãy nát cả!... cần phải quẳng cái dây thừng xuống, cô nói thêm với một vẻ hết sức bình tĩnh. Nếu để người ta trông thấy cái dây thừng dong lên ban-công, thì thật là một trường họp khó giải thích.
- Thế còn tôi bằng cách nào đi ra? Juyliêng nói với một giọng đùa nghịch, và bắt chước tiếng Pháp thuộc địa*. (Chả là có một chị hầu phòng của gia đình đẻ ở Xanh-Đômanhgo).
- Ông ấy à, ông đi ra bằng lối cửa, Matinđơ nói, cô rất lấy làm thú vị vì ý đùa nghịch đó.
Chà, con người này thật xứng đáng với tình yêu của ta biết bao nhiêu! cô nghĩ.
Juyliêng vừa buông cho cái dây thừng rơi xuống vườn, Matinđơ bèn nắm lấy cánh tay anh. Anh lại tưởng bị một kẻ thù tóm được, vừa quay phắt ngay lại, vừa rút một con dao găm ra. Thì ra cô có nghe thấy như có người mở một cái cửa sổ. cả hai đứng yên lặng và nín thở. Ánh trăng chiếu thẳng vào họ. Không thây tiếng động tái phát, nên họ không sợ nữa.
Bấy giờ sự lúng túng lại bắt đầu trở lại, cả hai bên đều lúng túng hết sức. Juyliêng bèn đi xem xét cửa ra vào, xem có cài then kỹ lưỡng không, cho được yên tâm; anh cũng nghĩ đến chuyện nhòm dưới gầm giường nhưng không dám; có thể là người ta bố trí ở dưới đó một hai tên đầy tớ. Sau cùng, anh sợ sau này lòng cẩn trọng của anh sẽ trách mắng anh, nên anh cứ nhòm.
Matinđơ thì bị sa vào tất cả những nổi khắc khoải của sự rụt rè cực độ, Cô nghĩ đến tình huống của cô mà rùng rợn.
- Những bức thư của tôi, ông đem làm gì rồi? Cuối cùng cô hỏi.
Thật là một cơ hội tốt biết mấy để làm sững sờ các ngài kia nên họ đang rình nghe, và để tránh khỏi cuộc đánh nhau! Juyliêng nghĩ.
- Bức thứ nhất được giấu vào trong một quyển Kinh Thánh to của đạo Tin lành, mà chuyến xe chở hành khách tối qua đã đem đi xa hẳn nơi đây rồi.
Anh nói rất rành mạch khi đi vào các chi tiết đó, và một cách để cho được lọt vào tai những người có thể đương ẩn nấp trong hai cái tủ lớn bằng gỗ đào hoa tâm mà anh đã không đám xem xét.
- Còn hai bức kia thì gửi bưu trạm, và cũng đi theo một đường với bức thứ nhất.
- Trời đất ơi! tất cả những sự đề phòng đó, là để làm gì? Matinđơ ngạc nhiên hỏi.
Vì lẽ gì mà ta lại phải nói dối nhỉ? Juyliêng nghĩ bụng, và thú thật với cô tất cả những nỗi ngờ vực của anh.
- Thì ra đó là nguyên nhân cái giọng lạnh lùng trong các bức thư của anh! Matinđơ kêu lên với giọng điên cuồng nhiều hơn là âu yếm.
Juyliêng không để ý đến sự khác biệt tế nhị ấy. Cách xưng hô bằng anh đó bỗng làm anh mê mẩn, hay ít ra là những nỗi ngờ vực của anh bỗng tiêu tan; anh dám liều ôm chằm lấy cô gái rất xinh đẹp kia, mà từ trước anh vẫn kính trọng biết bao. Anh chỉ hơi bị đẩy ra một tí.
Anh vận dụng trí nhớ, cũng giống như xưa kia ở Bodăngxông đối với Amăngđa Binê, và đọc thuộc lòng rất nhiều những câu văn hay của bộ tiểu thuyết Nàng Hêlôydo mới.
- Anh thật là có một lòng dũng cảm đáng mặt đàn ông, nàng trả lời anh mà không để ý nghe những câu văn của anh lắm; em có ý định thử thách sự can đảm của anh, xin thú thật. Những mối ngờ vực đầu tiên của anh và sự quả cảm của anh tỏ rõ anh còn can đảm hơn là em vẫn tưởng.
Matinđơ cố gắng để xưng hô với anh bằng anh với em, và rõ ràng là cô chú ý đến cách ăn nói khác thường đó nhiều hơn là đến nội dung những điều cô nói. Sự xưng hô bằng anh em đó, không có giọng âu yếm, nên không làm cho Juyliêng vui thích tí nào, anh lấy làm ngạc nhiên thấy không có tí gì là sung sướng; sau cùng, muốn cảm thấy sung sướng, anh phải vận dụng đến lý trí. Anh thấy anh được quý mến bởi cô con gái rất kiêu hãnh kia, xưa nay không bao giờ khen ngợi ai mà không có dè dặt; lý luận như thế, anh đạt tới một niềm sung sướng của tự ái.
Thật quả không phải là cái thứ khoái lạc của tâm hồn mà xưa kia anh đã từng đôi khi cảm thấy với bà đơ Rênan. Trong những cảm nghĩ lúc đầu này, tuyệt nhiên không có tí gì là âu yếm. Đây là niềm sung sướng hết sức sôi nổi của lòng tham vọng, mà Juyliêng trước hết là tham vọng. Anh lại nói đến những người mà anh ngờ vực, và những mưu chước phòng bị mà anh đã bày đặt ra. Trong khi nói, anh nghĩ đến các cách lợi dụng sự đắc thắng của anh.
Matinđơ vẫn còn rất lúng túng, và tuồng như khiếp đảm vì hành vi của mình, có vẻ sung sướng tìm được một đầu đề nói chuyện. Họ nói đến những cách gặp lại nhau. Juyliêng lấy làm khoái trá về cái tài trí và cái dũng cảm mà anh lại được dịp tỏ rõ trong cuộc bàn bạc đó. Họ cần phải đối phó với những người rất tinh ý, thằng nhãi Tăngbô thì chắc chắn là một tên do thám rồi, nhưng Matinđơ và anh cũng chẳng phải tay vụng dại gì.
Còn gì dễ dàng hơn là gặp nhau trong thư viện, để ước hẹn mọi thứ?
- Ta có thể có mặt, mà không làm cho ai ngờ vực, trong tất cả các bộ phận của dinh thự, Juyliêng nói thêm, và hầu như cả đến buồng riêng của bà đơ La Môlơ cũng vậy. Nhất thiết là phải qua buồng của bà để tới buồng con gái bà. Nếu Matinđơ cho rằng cứ để anh tới bằng một cái thang là hơn, thì anh sẽ say sưa vui sướng mà xông pha cái nguy hiểm nhỏ bé đó.
Khi nghe anh nói, Matinđơ lấy làm chướng vì cái vẻ dương dương đắc ý của anh. Vậy anh là chúa tể của ta rồi! cô tự nhủ. Cô đã bắt đầu hối hận. Lý trí của cô lấy làm rùng rợn vì cái việc điên cuồng vô song cô vừa mới làm. Nếu cô có phép gì thì có thể cô thủ tiêu cả cô lẫn Juyliêng. Khi chốc chốc sức mạnh của ý chí át giọng được mọi nỗi hối hận, thì những ý nghĩ e lệ rụt rề và sượng sùng hổ thẹn làm cho cô hết sức đau khổ. Trước đó, cô chưa hề ngờ tới cái tình trạng kinh khủng của cô hiện nay.
Nhưng ta cần phải nói chuyện với anh ấy chứ, cuối cùng cô tự nhủ, cái đó là trong nghi thức, phải nói chuyện với tình nhân của mình chứ. Thế là, để làm tròn một bổn phận, và với một vẻ âu yếm ở trong lời lẽ nhiều hơn là ở âm thanh của tiếng nói, cô bèn kể lại mọi điều cô đã quyết định đối với anh trong những ngày gần đây.
Cô đã quyết định rằng nếu anh dám đi tới buồng cô bằng cái thang của bác làm vườn, đúng như lời cô dặn bảo, thì cô sẽ hết lòng yêu anh. Nhưng chưa bao giờ người ta nói những điều âu yếm đến thế, băng một giọng lạnh lùng và lễ độ hơn thế. Cho đến lúc đó, cuộc hội ngộ thật là lạnh ngắt. Thật đáng làm cho người ta phải thù ghét tình yêu. Thật là một bài học luân lý đạo đức thấm thìa cho một cô gái trẻ dại dột! Có bõ bèn gì mà vứt bỏ tương lai vì một giây phút như thế này?
Sau những hồi lâu do dự phân vân, - đối với một người quan sát hơi hạt thì có thể cho đó là hiệu quả của mối hận thù quả quyết nhất, vì những tư tưởng mà bổn phận một người phụ nữ phải có đối với bản thân khó lòng mà nhượng bộ dù là đối với một ý chí cương quyết đến thế, - Matinđơ cuối cùng đối với anh, thành một hạn chăn gối dễ thương.
Sự thực, những sự nồng nàn kia cũng hơi chú định một chút. Tình yêu cuồng nhiệt vẫn còn là một cái mẩu người ta rập theo, đúng hơn là một sự có thực.
Cô đơ La Môlơ cho rằng mình làm trọn một bổn phận đối với mình và đối với tình nhân. Anh chàng tội nghiệp, cô tự nhủ, đã mười phần dũng cảm, anh phải được sung sướng, nếu không thì là ta thiếu khí phách. Nhưng cái điều tất yếu ác nghiệt mà cô gặp phải đó, nếu có thể chuộc bằng muôn đời đau khổ, cô cũng sẵn lòng chuộc lại.
Mặc dầu phải tự ép lòng một cách kinh khủng, cô vẫn hoàn toàn làm chủ những lời lẽ của cô.
Không có một niềm hối tiếc, một lời trách móc nào đến làm mất vui cái đêm này, mà Juyliêng thấy là lạ lùng thì đúng hơn là sung sướng. Trời đất ơi! thật là khác xa với cái buổi dừng chân hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở Verie mới đây! Những phong cách ưu nhã của Pari đã tìm được cái bí quyết làm mất vui tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu, anh tự nhủ trong niềm bất công cực độ của anh.
Anh triền miên với những mối suy nghĩ đó trong khi đứng trong một cái tủ lớn bắng gỗ đào hoa tâm mà nàng đã nhốt anh vào khi nghe thấy những tiếng động đầu tiên ở căn phòng bên, tức là phòng của bà đơ La Môlơ.
Matindơ theo mẹ đi lễ; các mụ hầu chẳng may chốc cũng rời khỏi căn phòng, và Juyliêng trốn thoát dễ dàng trước khi họ trở lại làm nốt công việc của họ.
Anh lên ngựa và tìm đến những nơi vắng vẻ nhất trong một khu rừng phụ cận Pari. Anh ngạc nhiên hơn là sung sướng. Niềm hạnh phúc, nó thỉnh thoảng lại đồn chiếm tâm hồn anh, cũng giống như hạnh phúc của một anh chàng thiếu úy trẻ tuổi, sau một chiến tích lạ lùng, vừa mới được đại tướng tư lệnh phong cho một bước làm đại tá; anh tự thấy mình được đưa lên một đỉnh cao chót vót. Tất cả những cái gì hôm trước đây còn ớ trên anh, bây giờ là ở bên cạnh hoặc còn ở dưới anh rất xa. Dần dần, Juyliêng càng đi xa, niềm hạnh phúc của anh càng tăng.
Nếu trong tâm hồn anh không có tí gì là tình âu yếm thì chính là vì, mặc dầu cái danh từ này có vẻ kỳ dị đến đâu đi nữa, Matinđơ, trong tất cả cách xử sự với anh, đã làm trọn một bổn phận. Trong tất cả các sự việc xẩy ra đêm đó, đối với cô chả có gì là bất ngờ, chỉ trừ nỗi đau khổ và hổ thẹn mà cô đã cảm thấy, đáng lẽ là niềm hoan lạc đầy đủ mà các tiểu thuyết vẫn nói đến xưa nay.
Ta đã lầm chăng, ta không yêu chàng chăng? Cô tự hỏi.
CHƯƠNG XVII
MỘT THANH KIẾM CỔ
I T10U1 mean to be serious;- it ỉs time, Since laughter now-a-days is deem’d too serioas A jest at vice by virtue’s called a crime
Don Juan c. XIII*
Sau bữa ăn chiều, không thấy mặt nàng. Buổi tối nàng đến phòng khách một lát, nhưng không nhìn Juyliêng, cách xử sự đó anh thấy lạ lùng, nhưng anh nghĩ, ta không hiểu rõ thói tục của bọn họ; nàng sẽ cho ta một lý do vững vàng nào đó để giải thích tất cả chuyện này. Tuy nhiên, bị một sự tò mò cực độ kích động, anh xem xét nét mặt của Matinđơ; anh không thể tự giấu mình rằng nàng có vẻ khô khan và ác. Rõ ràng không phải là cùng một người đàn bà đó, đêm trước đây, đã có hoặc giả vờ những nỗi sung sướng nồng nàn quá đáng không có thể tin là thật được.
Hôm sau, hôm sau nữa, vẫn cái vẻ lạnh lùng như thế về phía nàng; nàng không nhìn anh, không thấy là có anh trên đời. Juyliêng bị nỗi lo âu mãnh liệt nhất vò xé, tuyệt nhiên không còn những ý nghĩ đắc thắng, là ý nghĩ duy nhất của anh hôm đầu. Hay là, ngẫu nhiên người ta trở về với đức hạnh đây? Anh tự hỏi. Nhưng cái danh từ đó có vẻ thường dân quá, không thích hợp với nàng Matinđơ kiêu kỳ.
Trong những tình huống bình thường của cuộc sống, nàng chả tin gì tôn giáo mấy, Juyliêng nghĩ, nàng yêu thích tôn giáo vì nó rất có ích cho những lợi ích của giai cấp nàng.
Nhưng, chỉ vì tình cao nhã thôi, nàng cũng có thể tự chê trách nặng nề cái lỗi đã phạm chứ? Juyliêng tin rằng mình là người yêu đầu tiên của nàng.
Nhưng, trong những lúc khác anh lại nghĩ bụng, phải thú thật rằng không có tí gì là ngây thơ, là chất phác, là âu yếm trong tất cả phong cách của nàng; chưa bao giờ ta thấy nàng kiêu kỳ hơn. Hay nàng khinh ta chăng? Kể ra, nàng tự chê trách cái việc đã làm vì ta, thì cũng là xứng đáng với nàng thôi, chỉ vì dòng dõi của ta thấp hèn.
Trong khi Juyliêng, đầu óc đầy những thành kiến rút ở các bet365 việt nam_tỷ số trực tuyến bet365_bet365 như thế nào vở và các kỷ niệm Verie, đương theo đuổi cái ảo mộng có một nàng nhân tình đằm thắm và quên cả đời sống của mình từ sau khi đã cho tình lang được sung sướng, trong khi ấy thì tính tự kiêu của Matinđơ lại tức giận anh vô cùng. Vì từ hai tháng nay cô không buồn chán nữa, nên bây giờ cô không sợ nỗi buồn chán; như vậy là không hề ngờ một tí nào, Juyliêng đã mất cái ưu thế lớn nhất của anh.
Ta đã tự chuốc lấy một vị chúa tể! Cô đơ La Môlơ tự nhủ, cô đương bị một nỗi u sầu ảm đạm nhất giày vò. Chàng đầy lòng danh dự, cái đó đã đành; nhưng nếu ta