Link PDF
Link Google Docs
Link Word Online
[TABLE][TR][TH][MEDIA=googlepdf]0B3rx-iNsvs7KYWZFaGhIQmdzcU0[/MEDIA][/TH][TH][MEDIA=googledocs]1xD3wXmXXk1dkjYBdSWYls4Zm3Kb5GAN2kAQxvQNZGGo[/MEDIA][/TH][/TR][/TABLE]
CHƯƠNG XLV
Mình không muốn làm khổ ông linh mục Sa Bema tội nghiệp mà cho gọi ông ấy đến, anh nói với Fukê; ông ấy sẽ bỏ ăn mất ba ngày. Nhưng cậu hãy cố tìm cho mình một người Jăngxênít, bạn của ông Pira và không hề biết những chuyện vận động âm mưu là gì.
Fukê chờ đợi cuộc khai mào, có vẻ sốt ruột, Juyliêng làm trọn tất cả mọi bổn phận đối với dư luận ở tỉnh lẻ một cách hợp lí. Nhờ có linh mục đơ Frile, và mặc dầu đã không khéo chọn cha nghe tội, Juyliêng ở trong ngục tối vẫn được thánh hội che chở; nếu khéo xử sự hơn, anh sẽ có thể vượt ngục được. Nhưng không khí xấu của tối tác động, nên lý trí của anh sút kém. Vì thế anh càng thêm sung sướng khi bà đơ Rênan trở lại.
Bổn phận đầu tiên của tôi là đối với mình, bà vừa nói vừa ôm hôn anh; tôi đã trốn ở Verie đi... Juyliêng đối với bà không có tự ái vặt, anh kể cho bà nghe tất cả những sự mềm yếu của mình. Đối với anh, bà tỏ ra nhân hậu và dễ thương.
Chiều tối, vừa ở nhà tù ra, bà cho gọi ngay đến nhà bà cô của mình gã thầy tu bám lấy Juyliêng như một cái mồi; vì gã chỉ muốn gây uy tín đối với các phụ nữ trẻ tuổi thuộc xã hội thượng lưu ở Bơdăngxông, nên bà đơ Rênan dễ dàng rủ gã đi đến tu viện Bre Thượng làm một chầu lễ chín ngày.
Không có một lời nào có thể diễn tả được tình yêu chan chứa và điên cuồng của Juyliêng.
Lấy vàng mà đẩy, lại sử dụng và lạm dụng uy tín của bà cô, người sùng tín nổi tiếng và giàu có, bà đơ Rênan xin được phép vào thăm anh mỗi ngày hai lần.
Được tin ấy, lòng ghen của Matinđơ được phấn kích, đến thác loạn. Ông đơ Frile đã thú thật với cô rằng tất cả uy tín của ông cũng không đi đến chỗ bất chấp được tất cả mọi lẽ thích nghi mà cho phép cô vào thăm người yêu mỗi ngày quá một lần. Matinđơ cho theo dõi bà đơ Rênan để được biết từng hành vi nhỏ của bà. Ông đơ Frile thì vận dụng hết khả năng của một trí óc hết sức khôn khéo để chứng tỏ cho cô rằng Juyliêng -không xứng đáng với cô.
Giữa những cơn đau khổ đó, cô lại càng yêu anh hơn lên, và hầu như mỗi ngày, cô gây chuyện với anh một lần khủng khiếp.
Juyliêng hết sức muốn ra người hào nhã đến cùng đối với cô gái tội nghiệp kia, mà anh đã làm hại thanh danh một cách rất lạ thường; nhưng tình yêu cuồng phóng của anh đối với bà đơ Rênan luôn luôn thắng thế. Khi bằng những lý lẽ gượng gạo, anh không thuyết phục nổi Matinđơ về sự trong trắng vô tội của những cuộc viếng thăm của bà đơ Rênan. Từ nay, tấn bi kịch chắc cũng gần kết thúc rồi, anh tự nhủ; đó là một lý do miễn tội cho ta nếu ta không biết giấu giếm khéo hơn.
Cô đơ La Môlơ được tin hầu tước đơ Croađonoa chết. Ông đơ Tale, nhà đại phú nọ, đã dám nói những câu bất nhã về sự biệt tích của Matinđơ; chàng đơ Croađonoa đến yêu cầu ông cải chính; ông đơ Tale đưa cho chàng ta xem những bức thư nặc danh gửi cho ông, trong đó đầy những chi tiết được ghép lại với nhau rất khéo, đến nỗi chàng hầu tước tội nghiệp không thể nào không thoáng nhìn thấy sự thật.
Ông đơ Tale tự cho phép nói đùa những câu thiếu tế nhị. Say máu vì tức giận và đau khổ, chàng đơ Croađonoa đòi những khoản bồi thường cao quá, đến nỗi nhà triệu phú ưng quyết đâu hơn. Sự ngu dại đã thắng; và một trong những người của Pari xứng đáng nhất được yêu đã từ trần chưa đầy hai mươi bốn tuổi.
Cái chết đó gây một ấn tượng lạ lùng và ốm yếu trong tâm hồn suy nhược của Juyliêng.
- Chàng Croađonoa tội nghiệp, anh nói với Matinđơ, thật sự đã rất biết điều và rất hào nhã đối với chúng ta; đáng lẽ chàng đã phải căm thù anh, hồi em có những cử chỉ khinh suất trong phòng khách của mẹ em, và gây chuyện với anh; vì sự căm thù đi theo sự khinh bỉ thường là dữ dội...
Cái chết của chàng đơ Croađonoa thay đổi tất cả mọi ý nghĩ của Juyliêng về tương lai của Matinđơ, anh bỏ ra bao nhiêu ngày để chứng tỏ cho cô rằng cô nên nhận lời lấy chàng đơ Luyz. Chàng ta là một người nhút nhát, rụt rè, không đến nỗi Jêduyt lắm, anh nói với cô, và chắc hẳn sắp rắp ranh ngấp nghé. Có một lòng tham vọng lầm lì hơn và liên tục hơn chàng Croađonoa tội nghiệp, và trong dòng họ chưa ai được phong công tước, chàng ta sẽ lấy người quả phụ của Juyliêng Xôren mà không đòi hỏi khó khăn gì.
- Và một quả phụ khinh bỉ những mối tình cuồng nhiệt lớn, Matinđơ lạ lùng đáp; vì cô khá có kinh nghiệm để thấy, sau sáu tháng trời, người yêu của cô nhạt tình với cô để yêu một người đàn bà khác, và một người đàn bà đầu mối mọi đau khổ của hai người.
- Em bất công đấy; những cuộc viếng thăm của bà đơ Rênan sẽ cung cấp những câu khác thường cho ông trạng sư ở Pari phụ trách việc xin ân xá cho anh, ông ta sẽ mô tả kẻ sát nhân có vinh dự được nạn nhân của mình chăm sóc. Cái đó có thể gây hiệu quả, và không chừng một ngày kia em sẽ thấy anh được làm đề tài cho một vở ca kịch nào đó, v.v... v.v.
Một nỗi ghen điên cuồng, và không thể nào rửa hận được, sự liên tục của một nỗi thống khổ không hy vọng (vì, cứ ví thử Juyliêng được thoát chết đi nữa, làm thế nào chiếm lại được trái tim của anh?), sự hổ thẹn và nỗi đau đớn vì càng yêu hơn bao giờ hết kẻ tình lang bạc nghĩa kia, đã xô đẩy cô đơ La Môlơ vào một sự im lặng lầm lì, mà mọi sự chăm sóc của ông đo Frile cũng như sự thật thà thô lỗ của Fukê, không sao lôi kéo cô ra khỏi được.
Còn Juyliêng, trừ những giây phút bị sự có mặt của Matinđơ tiếm đoạt, anh sống với tình yêu và hầu như không nghĩ gì đến tương lai. Do đó một hiệu quả lạ lùng của tình yêu say đắm, khi nó đến độ cùng cực và không có chút gì là giả vờ, bà đơ Rênan hầu như cũng chia sẻ sự vô tư lự và niềm vui dịu dàng của anh?
- Xưa kia, Juyliêng nói với bà, khi đáng lẽ tôi được sung sướng biết bao trong những cuộc dạo chơi của chúng ta trong các khu rừng ở Vergy, thì một nỗi tham vọng cuồng nhiệt lôi cuốn tâm hồn tôi vào những cõi hư tưởng. Đáng lẽ ôm chặt vào lòng cánh tay kiều diễm này ở gần sát môi tôi, thì mộng tương lai lại cướp mất tôi của mình đi; tôi còn mải nghĩ vô vàn cuộc đấu tranh mà tôi sẽ phải đương đầu để xây dựng một sự nghiệp đồ sộ... Không, nếu mình không vào thăm tôi trong nhà giam này, thì có lẽ tôi sẽ chết mà không được biết mùi hạnh phúc.
Có hai sự việc đến làm xao động cuộc sống yên ổn đó. Linh mục nghe tội của Juyliêng, mặc dầu là Jăngxênít, nhưng cũng không tránh khỏi một cuộc âm mưu vận động của phái Jêduýt, và không ngờ mà trở thành một dụng cụ của họ.
Ông ta một hôm đến bảo anh rằng anh phải làm tất cả những cuộc vận động có thể làm được để xin ân xá, nếu không sẽ sa tội lỗi tự sát. Mà giáo hội thì có rất nhiều thế lực trong bộ tư pháp ở Pari, nên có một cách thật dễ dàng: phải trở lại đạo một cách rầm rộ...
- Một cách rầm rộ! Juyliêng nhắc lại. Chà! thưa cha, tôi bắt được quả tang cha cũng đóng kịch như một nhà truyền giáo...
- Tuổi của anh, nhà tu sĩ Jăngxenit tiếp một cách nghiêm trang, khuôn mặt khả ái mà Trời đã bẩm sinh cho anh, cả đến duyên cớ tội ác của anh, hiện nay vẫn chưa ai hiểu, những cuộc vận động dũng cảm mà cô đơ La Môlơ không tiếc công vì anh, tóm lại là tất cả, cho đến mối cảm tình lạ lùng mà nạn nhân của anh tỏ ra với anh, tất cả đã góp sức làm cho anh thành nhân vật được hâm mộ nhất của các phụ nữ trẻ tuổi ở Bơdăngxông. Họ đã quên tất cả vì anh, cả đến chính trị...
Sự trở lại đạo của anh sẽ vang dội trong trái tim họ và sẽ để lại một ấn tượng sâu sắc. Anh có thể có ích lớn cho tôn giáo, thế mà tôi, tôi lại ngần ngại chỉ vì cái lý lẽ hư phiếm là gặp trường hợp này, bọn Jêduýt họ cũng sẽ theo đúng đường lối vậy sao! Vậy là, ngay cả trong trường hợp riêng biệt này, thoát khỏi nanh vuốt họ, họ cũng vẫn còn tác động tai hại sao! Không thể để như thế được... Những giọt nước mắt rỏ ra vì sự trở lại đạo của anh sẽ thủ tiêu tác dụng phá hoại của hàng chục lần in những tác phẩm vô đạo của Vonte.
- Nhưng tôi còn lại được gì, Juylíêng lạnh lùng đáp, nếu tôi tự khinh bỉ tôi? Tôi có tham vọng, tôi không muốn tự chê trách; khi tôi đã hành động theo những lẽ thích nghi của thời đại. Bây giờ, tôi sống lần lữa qua ngày. Nhưng, thuyền gần tới bến, nếu tôi làm một trò hèn nhát nào, thì tôi sẽ tự làm mình đau khổ vô cùng...
Sự việc thứ hai, làm cho Juyliêng chạnh lòng hơn nhiều, là từ phía bà đơ Rênan đến, chẳng biết có bà bạn thích âm mưu vận động nào đó, đã thuyết phục được cái tâm hồn ngây thơ và nhút nhát đó rằng bổn phận bà là phải đi Xanh Clu, và đến quì dưới gối vua Sarlơ X.
Bà đã làm cái việc hy sinh là xa rời Juyliêng, và sau một Sự cố gắng như thế, thì cái khó chịu phải đem thân làm trò cho người ta xem, vào lúc khác thì có lẽ bà cho là khổ hơn cái chết, bây giờ không có nghĩa lý gì nữa đối với mắt bà.
- Tôi sẽ vào bệ kiến, tôi sẽ cao lời thú nhận mình là người yêu của tôi: tính mạng của một con người, và một con người như Juyliêng, phải thắng tất cả mọi quan điểm. Tôi sẽ nói rằng vì ghen mà mình đã hạ sát tôi. Có rất nhiều gương về những thanh niên tội nghiệp được cứu sống trong trường hợp đó bởi lòng nhân đạo của ban hội thẩm, hay của nhà vua...
- Tôi không gặp mặt nữa, tôi cho cấm của nhà giam đối với mình, Juyliêng kêu lên, và rất chắc chắn là ngày hôm sau tôi tự tử vì đau đón, nếu mình không thề với tôi là không được làm một hành động nào đem cả hai đứa chúng ta ra làm trò cho thiên hạ. Cái ý nghĩa đi Pari đó không phải là do tự mình. Mình hãy cho tôi biết cái tên bà nào thích âm mưu vận động đã gọi cho mình cái ý nghĩ đó...
Ta hãy nên sung sướng trong những ngày ít ỏi còn lại của cuộc đời ngắn ngủi này. Ta hãy sống giấu giếm; tội ác của tôi đã quá hiển nhiên. Cô đơ La Môlơ có uy tín lớn ở Pari, mình hãy tin rằng cô đương làm tất cả những gì mà con người có thể làm được. Ớ chốn tỉnh lẻ này, tất cả những kẻ giàu sang đều chống lại tôi. Cuộc vận động của mình sẽ làm bực mình thêm những kẻ giàu có và nhất là ôn hòa kia, đối với họ đời sống là điều rất dễ dàng.. .Ta đừng làm làm trò cười cho bọn Maxlông, Valonô và trăm nghìn kẻ còn tốt hơn chúng.
Không khí xấu của ngục tối đã trở nên không chịu nổi đối với Juyliêng. May sao, cái hôm người ta báo tin cho anh là sẽ chết, trời nắng đẹp làm cho mọi vật tưng bừng, và Juyliêng có khí thế dũng cảm. Được dạo bước ngoài trời, đối với anh là một cảm giác khoái trá, như cuộc dạo chơi trên đất liền đối với người thủy thủ đã lâu ngày ở trên mặt biển. Thôi, mọi sự đều tốt đẹp, anh tự nhủ, ta không thiếu can đảm.
Chưa bao giờ cái đầu kia nên thơ như lúc nó sắp rụng xuống. Những giây phút êm đềm nhất mà anh đã gặp ngày xưa trong những khu rừng ở Vergy, tới tấp trở lại trong tâm trí anh và với một sức mãnh liệt tuyệt trần.
Mọi sự đều xảy ra đơn giản, thích đáng và không có một chút tí gì là kiểu cách về phần anh.
Trước đó hai hôm anh có nói với Fukê:
- Về chuyện xúc động, mình không dám nói chắc; cái ngục tối rất gớm guốc, rất ẩm thấp này làm cho mình có những lúc phát sốt lên, loạn cả thần trí; nhưng sợ thì không, sẽ không ai trông thấy mình tái mặt.
Anh đã thu xếp trước mọi sự để buổi sáng cái hôm cuối cùng, Fukê đưa biến Matinđơ và bà đơ Rênan đi nơi khác.
- Cậu hãy đưa hai người đó đi cùng một xe, anh đã nói với anh ta như vậy. Hãy thu xếp thế nào cho những ngựa trạm không lúc nào rời nước đại. Hai người đó sẽ ôm lấy nhau, hoặc sẽ tỏ với nhau một mối tử thù. Trong cả hai trường hợp, những người đàn bà tội nghiệp đó sẽ khuây lãng đôi chút nỗi đau đớn khủng khiếp của họ.
Juyliêng đã bắt bà đơ Rênan phải thề là sẽ sống để chăm sóc đứa con của Matinđơ.
- Biết đâu đấy? có thể chúng ta vẫn còn cảm giác sau khi chết, một hôm anh nói với Fukê. Mình thích được yên nghỉ, vì người ta vẫn nói là yên nghỉ mà, trong cái hang đá nhỏ kia, trên ngọn núi lớn chót vót bên cạnh Verie. Nhiều lần, mình đã kể cho cậu nghe rồi, ẩn náu ban đêm trong cái hang đá, và mắt dõi xa trên những xứ giàu có nhất của nước Pháp, sự tham vọng đã làm cho lòng mình bốc lửa: hồi đó, nỗi mê đắm của mình là như vậy... Nói tóm lại, mình yêu quý cái hang đó lắm, và người ta không thể nào không công nhận rằng nó có một vị trí đáng thèm muốn cho tâm hồn một nhà hiền triết... đây nhé! bọn thánh hội tốt bụng ở Bơdăngxông kia cái gì cũng làm tiền được; nếu cậu biết cách khôn khéo, thì họ sẽ bán cái thi hài của mình cho cậu đấy...
Fukê thành công trong cuộc thương lượng đáng buồn đó. Anh đương thức đêm một mình trong buồng anh, bên cạnh thi hài bạn, thì bỗng ngạc nhiên hết sức, anh thấy Matinđơ bước vào. Trước đó mới vài tiếng đồng hồ anh đã để cô ở lại cách Bơdăngxông mười dặm đường. Vẻ nhìn và đôi mắt của cô thác loạn.
- Tôi muốn trông thấy mặt anh ấy, cô nói.
Fukê không có can đảm nói năng gì hoặc đứng dậy. Anh lấy ngón tay chỉ cho cô một tấm áo quàng lớn màu xanh trên sàn nhà; trong đó, bọc di hài của Juyliêng.
Cô quỳ xuống. Một hoài niệm về Bônitaxơ đơ La Môlơ và Macgorit đơ Navarơ hẳn là cho cô một sức can đảm phi thường. Hai bàn tay run rẩy của cô mở tấm áo quàng ra. Fukê ngoảnh mặt đi.
Anh nghe tiếng chân Matinđơ bước vội trong gian buồng. Cố thắp lên nhiều ngọn nến. Khi Fukê có đủ sức để nhìn cô, thì thấy cô đã đặt trên một chiếc bàn nhỏ bằng đá hoa, trước mặt cô, cái đầu của Juyliêng, và cô hôn lên trán nó...
Matinđơ đi theo người yêu đến tận nơi mồ mà anh đã tự chọn. Một số đông giáo sĩ đi hộ tống quan tài và giấu không cho ai biết, một mình trong cỗ xe rủ màn của cô, cô ôm trên đầu gối cái đầu của con người mà cô đã xiết bao yêu dấu.
Đi như vậy đến điểm cao nhất của một trong những ngọn núi cao của dãy Juyra giữa đêm khuya, trong cái hang đá nhỏ được sáng trưng lộng lẫy vì vô vàn cây bạch lan, hai chục giáo sĩ cử hàng tang lễ. Tất cả cư dân của những xóm làng nhỏ trên núi, mà dám tang có đi qua, đều đã đi theo, bị thu hút bởi sự khác thường của cái tang lễ lạ lùng đó.
Matinđơ xuất hiện giữa bọn họ với những tang phục dài lướt thướt, và khi lễ tất, cô ném cho họ bao nhiêu nghìn đồng năm quan.
còn lại một mình với Fukê, cô muốn tự tay cô chôn cái đầu của người yêu. Fukê đau lòng tưởng đến phát điên.
Do công chăm sóc của Matinđơ, cái hang đá man rợ đó được trang trí bằng những cẩm thạch chạm trổ rất tồn kém ở bên Ý.
Bà đơ Rênan trung thành với lời hứa. Bà không hề tìm cách quyên sinh; nhưng ba ngày sau Juyliêng, bà chết trong khi ôm hôn những đứa con của bà*
HẾT.
Dãn cách tên bằng dấu phẩy(,).